Rất nhiều người đã đến và đi: Trong 5 trận chung kết mà họ tham dự, đã có 39 gương mặt xuất hiện trong đội hình xuất phát. Chiếc ghế huấn luyện viên cũng vậy, từ Juande Ramos, Emery đến Julen Lopetegui. Thậm chí chức chủ tịch cũng không phải ngoại lệ.
Không một đội bóng nào góp mặt ở nhiều trận chung kết tại đấu trường châu Âu hơn họ vào thế kỷ 21 và chủ tịch của câu lạc bộ đã chia sẻ về ý nghĩa của sân chơi này đối với họ.
Chẳng có cổ động viên nào xuất hiện bên trong sân vận động nằm cạnh sông Rhine, nhưng không vì thế mà trận bán kết thiếu đi sự náo nhiệt, và khi nó bước vào những phút cuối cùng, giai điệu quen thuộc từ “thánh ca” của Sevilla đã vang lên.
Ban đầu, nó được hát bởi những người hiện đang mang biệt danh The Suplentes Supporters (Hội cổ động viên thay thế tạm thời) của câu lạc bộ: Các cầu thủ dự bị, ban huấn luyện, các bác sĩ, các nhân viên vật lý trị liệu, và một số giám đốc, bao gồm cả chủ tịch Pepe Castro. Nhưng sau đó, khi tiếng còi mãn cuộc cất lên, xác nhận rằng Sevilla đã đánh bại Manchester United và giành được chiếc vé tham dự trận chung kết Europa League 2019/2020, chạm trán với đối thủ Internazionale tại Cologne, các cầu thủ trên sân cũng đã tham gia cùng họ, tất cả mọi người đều hát hò một cách nhiệt tình.
Lần đầu tiên chủ tịch Castro được nghe ca khúc này là trong chiếc xe hơi của ông, vào 18 năm trước. Lúc ấy, Castro nhận thấy có người đang chờ đợi mình khi ông vừa tan sở; đó là một chàng trai tóc dài, quấn khăn trên đầu, mặc áo phông rách và quần jean. Anh ta tự giới thiệu bản thân là El Arrebato và nói rằng mình đã viết một bài hát cho sự kiện kỷ niệm 100 năm thành lập Sevilla. Castro bảo anh ta hãy gửi nó đến cho câu lạc bộ, ông cảm thấy mình không muốn tốn thời gian với thứ nhảm nhí này. Nhưng El Arrebato, tên thật là Javier Labandón, khăng khăng rằng ông nhất định phải nghe thử ca khúc của anh ta ngay lập tức và buổi tối hôm đó, anh đã có mặt tại Sánchez Pizjuán, cầm theo một đĩa CD.
“Chúng tôi lên xe, bật nó và lông tay tôi dựng đứng hết cả lên. Tôi có thể đã chết luôn vào lúc ấy,” Castro hồi tưởng. Ông đã cất chiếc đĩa CD vào trong một tủ két sắt tại sân vận động – lễ kỷ niệm 100 năm phải đến 3 năm sau mới diễn ra – và việc nó được phát một lần nữa là không có gì phải nghi ngờ.
Được phát hành vào năm 2005 và được bật lên trước mỗi trận đấu, cũng như trên những chuyến xe buýt hành quân đến sân vận động, Castro đã ca ngợi bài hát này là một “hit” siêu khủng. Nó đã đạt được no.1 vào năm 2005, và vẫn là no.2 vào năm 2006, đó là soundtrack cho những chiến thắng của câu lạc bộ, là bản sắc của họ, và rất nhanh chóng mang đến cảm giác như thể đã luôn đồng hành cùng họ. Sau khi được hát trên TV bởi Wissam Ben Yedder trong lần gần nhất họ đánh bại Manchester United, nó đã lan truyền đi khắp châu Âu. Đó là một trận thắng tại Champions League, nhưng chính Europa League mới là đấu trường đã đẩy mạnh tiếng tăm của Sevilla.
Tại đấu trường này, câu lạc bộ đã lột xác Castro chia sẻ
Sevilla đã không giành được bất kỳ danh hiệu nào trong suốt 50 năm, cho đến khi đăng quang tại UEFA Cup vào năm 2006. Vào năm 2007, họ lại giành chức vô địch ở đấu trường này một lần nữa. Và tiếp đó là những lần lên ngôi vào năm 2014, 2015 và 2016. Bốn năm trôi qua, giờ đây, họ đang hướng đến lần thứ 6 đăng quang. Không một đội bóng nào lọt vào các trận chung kết tại đấu trường châu Âu nhiều hơn họ ở thế kỷ này.
Họ đã ghi những bàn thắng vào phút cuối trận đấu – có ý nghĩa lớn nhất chính là pha lập công của Antonio Puerta quá cố trong trận bán kết vào năm 2006, đã giành chiến thắng trong các loạt sút luân lưu; đã sống sót qua những thế trận đầy khó khăn; đã có những màn lội ngược dòng ngoạn mục – ngay cả khi phải đối đầu với các đối thủ cùng thành phố - và luôn tìm được cách để vượt qua những sóng gió mà mình gặp phải tại sân chơi này. Ở trận bán kết đối đầu với Man United, thủ môn Yassine Bounou đã trở thành cơn ác mộng của các chân sút bên phía Quỷ Đỏ và góp công lớn nhất trong việc giúp Sevilla giành vé vào chơi trận chung kết; trong trận bán kết chạm trán Shaktar vào 13 năm trước, người làm việc đó là thủ môn Andrés Palop, với một cú đánh đầu thành bàn. Ở Europa League, Sevilla chẳng khác gì một điều bí ẩn cả.
Chủ tịch Sevilla: Pepe Castro
Nhưng cũng có thể, câu chuyện của Sevilla chỉ đơn giản là: Câu lạc bộ này giành được chiến thắng bởi vì họ khát khao vinh quang tại đây hơn bất kỳ ai khác. Castro đã nói về niềm đam mê, sự khiêm tốn và tham vọng, nhưng đồng thời cũng tỏ ra rất thực tế. Sevilla đã xây dựng bản sắc của họ thông qua đấu trường này và nâng tầm ý nghĩa của nó đối với họ lên cực kỳ cao: Đó là danh dự, là niềm tự hào. “Không một câu lạc bộ nào khác,” Ông khẳng định, “đặt cược vào Europa League nhiều như chúng tôi. Ngân sách của chúng tôi thậm chí còn chưa đến 200 triệu Euro, trong khi những đội khác có tận 500, 600 hoặc 700 triệu. Thực tế là giải đấu này vừa vặn với tầm vóc của Sevilla, và chúng tôi muốn giành được chức vô địch của nó.”
Chính cựu huấn luyện viên trưởng của câu lạc bộ, Unai Emery, cũng từng khẳng định rằng được tham dự vòng loại Champions League là một điều rất tuyệt vời, nhưng không gì có thể sánh bằng cảm giác của việc được thực sự cạnh tranh những chức vô địch.
“Tham dự Champions League đúng là ‘sướng’ thật đấy, nhưng một đội bóng như chúng tôi thì phải đá đến bao giờ mới được chạm tay vào chiếc cúp bạc đây? Không chỉ riêng chúng tôi, với nhiều câu lạc bộ, đó là một chuyện bất khả thi,” Castro cho biết. “Cảm giác được chạm vào thứ kim loại đó, cầm chiếc cúp lên, là không gì sánh bằng. Anh sẽ không thể diễn tả được nó bằng ngôn từ hoặc viết nó ra một tờ giấy. Cứ mỗi khi có một cầu thủ gia nhập câu lạc bộ, anh ta sẽ được chủ tịch dẫn đi xem những chiếc cúp Europa League và bảo rằng ‘chúng tôi muốn thêm nhiều hơn nữa’. Chúng tôi sẽ cùng nhau phát triển và lấp đầy chiếc tủ đó bằng một lịch sử đáng tự hào.”
Rất nhiều người đã đến và đi: Trong 5 trận chung kết mà họ tham dự, đã có 39 gương mặt xuất hiện trong đội hình xuất phát. Chiếc ghế huấn luyện viên cũng vậy, từ Juande Ramos, Emery đến Julen Lopetegui. Thậm chí chức chủ tịch cũng không phải ngoại lệ. Trong 3 trận chung kết năm 2014, 2015 và 2016, khung thành của Sevilla đã được trấn giữ bởi ba thủ môn khác nhau – Beto, Sergio Rico, David Soria – và chỉ có 2 cầu thủ từng được điền tên vào đội hình xuất trận năm 2014 vẫn còn hiện diện ở trận đấu diễn ra vào 2 năm sau đó: Carrico và Vitolo.
Jesus Navas: Huyền thoại sống của Sevilla
Trong lịch sử, Sevilla là đội bóng giành nhiều chức vô địch UEFA Cup/Europa League nhất (5 lần) và chưa một lần nào phải sắm vai á quân. Chắc hẳn đoàn quân của...
Lần này, Jesús Navas sẽ góp mặt – anh từng là thành viên của Sevilla vào năm 2006 và 2007 – nhưng Éver Banega là người duy nhất còn sót lại từ năm 2016. Trong đội hình xuất trận trước Manchester United, chỉ có hai cái tên là thành viên của đội bóng vào mùa giải trước; giám đốc thể thao của Sevilla, Monchi, đã xây dựng một đội bóng hoàn toàn mới – đã có 15 cầu thủ ra đi, và 14 tân binh gia nhập. Chiếc ghế huấn luyện viên trưởng cũng được đảm nhận bởi một gương mặt mới toanh, Lopetegui. Sau những trải nghiệm đầy cay đắng tại đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha và Real Madrid, nhà cầm quân này đã rất khao khát sự thành công.
Ông đã làm được điều đó, hay nói đúng hơn, là tập thể này – một đội ngũ được xây dựng trong một khoảng thời gian nhanh đến khó tin – đã làm được điều đó: Vị trí thứ ba ở La Liga và một trận chung kết Europa League khác. “Đã xuất hiện những lời chỉ trích vô căn cứ,” Castro nói. “Nhưng Monchi vẫn đề xuất Julen và chỉ trong vòng 5 phút, anh sẽ phải thừa nhận là ông ấy đã lựa chọn đúng. Julen phù hợp một cách hoàn hảo với bản sắc của chúng tôi. Ông ấy đã nhìn vào những chiếc cúp và nói: ‘Chúng ta phải mang về thêm nhiều hơn nữa.’ Chúng tôi đã phải rất nỗ lực trong việc đưa ra các quyết định đúng đắn để có thể hạ gục Roma, Wolves và United – những đội bóng có ngân sách cao gấp bốn lần Sevilla. Chúng tôi là câu lạc bộ Tây Ban Nha duy nhất còn sót lại. Những đội khác đang bắt đầu chuẩn bị cho mùa giải mới; còn chúng tôi vẫn chưa hoàn thành xong mùa giải này.”
“Khi trận đấu kết thúc, tôi đã nghĩ về những cổ động viên không có mặt ở đó. Sevilla được sở hữu và điều hành bởi các Sevillista, những người sống vì câu lạc bộ này và cũng sẵn sàng chết vì nó. Bạn cống hiến năng lực, làm việc thật tận tụy, nhưng trên hết vẫn là tình yêu. Hầu hết các nhân viên đều là fan cứng của câu lạc bộ. Có một bức hình đã ghi lại khung cảnh giám đốc truyền thông của chúng tôi, thành viên số 378 (trong số hơn 40.000 hội viên của đội), vung mạnh hai tay vào không khí. Còn chúng tôi thì đang cùng nhau hát và hò hét.”
“Nếu các cầu thủ dự bị, các nhân viên và các giám đốc phải lấp đầy những khoảng trống, 30 người chúng tôi phải cổ vũ đội bóng thay cho 50.000 người khác, thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Chúng tôi sẽ hát vang Arrebato. Không thể có nhiều hơn 25, 30 người, nhưng trong sự yên tĩnh của sân vận động, tin tôi đi, các cầu thủ sẽ nghe thấy nó. Họ sẽ cảm nhận được nó.”
Nguồn: Lược dịch từ bài phỏng vấn “Sevilla's Pepe Castro: 'In the Europa League this club is transformed'” được thực hiện bởi ký giả Sid Lowe, đăng tải trên The Guardian.
Đánh bại đối thủ cùng thành phố trong trận derby Manchester, thầy trò Ruben Amorim đã giành được rất nhiều lời ca tụng. Chiến thắng này có ý nghĩa hơn một trận thắng thông thường, vì nó có thể mở ra một kỷ nguyên mới ở nửa đỏ thành Manchester.
Đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, đứng đầu về thành tích ghi bàn, và tuần nào cũng thi đấu với sự tự tin rõ rệt. Không có gì lạ khi giờ đây Chelsea đang được xem là một ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch Premier League 2024/25.
Trước trận đấu quan trọng giữa ĐT Việt Nam vs Indonesia, những quả ném biên của hậu vệ Pratama Arhan được nhắc đến rất nhiều như là vũ khí nguy hiểm nhất của đội khách.
Không bùng nổ bằng những trận thắng ngoạn mục nhưng chính sự lì lợm và khả năng chịu đựng đáng nể đang dần biến đội quân của HLV Thiago Motta trở thành một đối thủ khó lường hơn bao giờ hết, đặc biệt là khi Champions League sẽ bước vào giai đoạn knock-out sau kỳ nghỉ đông.