Jurgen Klinsmann đã giành chức vô địch World Cup và European Championship cùng đội tuyển Đức, cũng như tỏa sáng rực rỡ ở cấp độ bóng đá câu lạc bộ trong sự nghiệp lừng lẫy của mình. Với tư cách là một nhà cầm quân, ông đã đưa đội tuyển Đức cán đích ở vị trí thứ ba tại World Cup 2006 và dẫn dắt đội tuyển bóng đá quốc gia nam của Hoa Kỳ từ năm 2011 đến 2016. Hiện tại, bên cạnh việc là một cây viết của ESPN.com, ông còn là khách quen của FC Daily.
Vào thứ Bảy tuần trước, “phiên bản” mới nhất của “Klassiker” (hay còn gọi là “siêu kinh điển nước Đức” – biệt danh dành cho những cuộc đụng độ giữa Bayern Munich và Borussia Dortmund) đã phục vụ cho các khán giả một trận đấu đầy gay cấn, và chắc chắn không thể không nhắc đến màn trình diễn của hai trong số những tiền đạo xuất sắc nhất thế giới. Sau khi Erling Haaland lập cú đúp để mang về lợi thế dẫn trước 2 bàn từ rất sớm cho Dortmund, Robert Lewandowski đã đáp trả với một cú hattrick để truyền cảm hứng cho cuộc lội ngược dòng của Bayern. Cách mà họ “ăn miếng trả miếng” nhau vào ngày hôm đó đã gợi nhớ cho tôi về một điều mà mình đã tin tưởng từ khi còn là một cậu bé: “Ghi bàn là việc ngầu nhất hành tinh.”
Khi tôi chỉ mới biết đến và bắt đầu tìm hiểu về bóng đá, bố tôi hiểu những cảm nhận của tôi và đã tặng cho tôi một cuốn vở, khuyến khích tôi ghi chép lại những thành tích của mình. Vì vậy, từ năm 8 tuổi cho đến khi kết thúc việc thi đấu ở cấp độ bóng đá trẻ vào năm 18 tuổi, tôi đã ghi chép lại ngày tháng, đối thủ và số bàn thắng mà tôi đã ghi được trong mỗi trận đấu. Nó khiến tôi khao khát được ghi chép vào cuốn vở đó mỗi tuần, để có cảm giác mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cuốn vở ghi chép thành tích của Jurgen Klinsmann
Trong mùa giải bóng đá thứ hai của mình, tôi đã ghi 106 bàn sau 18 trận. Có một ngày, tôi ghi được 16 bàn chỉ trong 40 phút. Tôi luôn nhặt quả bóng lên ngay sau khi ghi bàn và đưa nó về lại vạch giữa sân với mong muốn mình sẽ có được nhiều thời gian hơn để ghi thêm bàn. Thái độ này đã tiếp tục được duy trì khi tôi trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp; với tư cách một trung phong, bạn sẽ trở nên ám ảnh với những con số, bởi vì bạn luôn muốn ghi bàn và khi một trận đấu kết thúc, bạn sẽ ngay lập tức nghĩ đến trận tiếp theo.
Mặc dù vị trí này đã có nhiều thay đổi trong những năm tháng qua, nhưng tôi vẫn thấy được cách tiếp cận chỉ hướng đến duy nhất mục tiêu ghi bàn ở các trung phong hàng đầu hiện nay. Ví dụ, Lewandowski là một bậc thầy đã hoàn thiện lối chơi của mình trong hơn một thập kỷ qua và cực kỳ trôi chảy, cực kỳ mượt mà trong những gì mà cậu ấy đang làm. Cậu ấy cũng có được một hệ thống hỗ trợ hoàn hảo với những cầu thủ liên tục tạo ra các cơ hội ghi bàn cho mình; Thomas Muller chắc chắn là người làm việc này nhiều nhất, nhưng ngoài ra, Lewandowski còn được phục vụ bởi Serge Gnabry, Kingsley Coman và Leroy Sane nữa.
Trong khi đó, Haaland giống như một phiên bản trẻ hơn của Lewandowski. Cậu ấy mới chỉ 20 tuổi, nhưng đã phát triển một cách ấn tượng với một thể hình mạnh mẽ và có những phẩm chất, đặc điểm tuyệt vời để ghép lại với nhau và tạo nên một “kiệt tác” trên con đường hoàn thiện bản thân của mình. Haaland sở hữu một sự kết hợp vô cùng lý tưởng, đó là khả năng nhận biết nơi bóng sẽ đến – cậu ấy “đánh hơi” được điểm rơi của nó – và sự quyết đoán, cũng như cực kỳ sắc bén trước khung thành. Chân trái, chân phải, đánh đầu; cậu ấy có thể ghi bàn bằng mọi cách và cũng liên kết rất tốt với các đồng đội.
Các tiền đạo chủ yếu được đánh giá dựa trên số bàn thắng mà họ ghi được và để được nhìn nhận là một “sát thủ” thượng hạng, họ sẽ phải đưa bóng vào lưới đối phương với hiệu suất ít nhất 1 bàn mỗi 2 trận. Thứ mà điều này tạo ra là một tâm lý luôn hướng về phía trước. Nếu bạn đang phải trải qua một khoảng thời gian ảm đạm hoặc một trận đấu tệ, trong đó bạn bỏ lỡ 5 hoặc 6 cơ hội 100%, thì một bàn thắng dễ dàng cũng có thể “cứu” toàn bộ phong độ của bạn.
Cảm giác khi đưa được bóng vào lưới đối phương sau một khoảng thời gian khó khăn cũng giống như khi một con ngựa thảo nguyên được thả về thế giới hoang dã sau một thời gian bị nhốt vậy. Vào đầu sự nghiệp của mình ở Stuttgart, tôi đã không “tâm đầu ý hợp” với một huấn luyện viên và phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn, nhưng sau đó trợ lý của ông ta đã tiếp quản chiếc ghế “thuyền trưởng” – ông ấy là một người địa phương và biết rõ về tôi – và tôi đã ghi 5 bàn thắng vào lưới Fortuna Dusseldorf ngay trong trận đấu đầu tiên mà ông ấy nắm quyền! Bàn thắng thứ năm đã được ghi sau một tình huống chạy 70-yard từ bên phần sân nhà. Những khoảnh khắc như thế sẽ giống như một lời nhắc nhở dành cho bản thân rằng bạn sở hữu những điều cần thiết để tỏa sáng, và trở nên tự tin hơn.
Có được sự hỗ trợ, ủng hộ của huấn luyện viên trưởng là điều tối quan trọng đối với một tiền đạo, và các bạn có thể thấy điều đó qua sự bùng nổ của Romelu Lukaku tại Inter Milan dưới thời Antonio Conte, người trước đây đã từng thể hiện rõ mong muốn ký hợp đồng với cậu ấy từ khi còn làm việc ở Chelsea. Lukaku vốn đã ghi rất nhiều bàn thắng, nhưng đẳng cấp của cậu ấy đã bước lên một tầm cao mới ở Ý; kết quả là Inter hiện đang đứng đầu Serie A với 6 điểm nhiều hơn đội đứng thứ hai. Tầm quan trọng của việc biết rằng huấn luyện viên trưởng hiểu được năng lực của bạn, tin tưởng vào bạn và nói rằng, ngay cả khi bạn không thể ghi bàn trong một vài trận đấu, đó không phải là vấn đề nghiêm trọng – là rất lớn.
Bạn cần được bao quanh bởi những người có thể giúp đỡ mình, bất kể đó là gia đình, huấn luyện viên hay những người khác, và tôi đã rất may mắn trong khoảng thời gian chơi cho Stuttgart. Nhiều tháng trước khi chúng tôi chơi trận chung kết UEFA Cup vào năm 1998 với đối thủ Napoli và Diego Maradona, huấn luyện viên Arie Haan của tôi đã nói rằng đó là thời điểm thích hợp để tôi gia nhập Inter Milan. Ban đầu, tôi không hiểu vì sao ông ấy lại nói vậy khi mà chúng tôi đang chơi rất tốt và sân vận động thường xuyên được lấp kín khán giả, nhưng ông ấy bảo rằng tôi nên đến với môi trường tốt nhất thế giới và, vào thời điểm ấy, điều đó có nghĩa là bóng đá Ý. Ông ấy, về cơ bản, đã đẩy tôi khỏi đội bóng quê hương, nhưng là vì lợi ích của tôi.
Có nhiều động thái mà tôi thực hiện đã chịu ảnh hưởng từ những người khác – tôi sẽ không bao giờ gia nhập Tottenham nếu không có Ossie Ardiles – nhưng bất kể ở môi trường bóng đá cấp độ nào, cách tiếp cận của tôi vẫn giống như khi tôi còn đang tìm hiểu về môn thể thao này, bởi vì bóng đá chủ yếu là một môn thể thao mà bạn phải tự học hỏi. Tất cả mọi thứ mà tôi có thể làm sau này, tôi vốn đã có khả năng làm chúng khi chỉ mới 9 hoặc 10 tuổi; chỉ bằng cách thi đấu mỗi ngày, bộ kỹ năng và bản năng của tôi đã phát triển.
Có một bàn thắng mà tôi ghi được cho đội tuyển Đức ở World Cup 1994, vào lưới Hàn Quốc, khi tôi hất quả bóng lên không trung, sau đó xoay người, và tung ra một cú volley bằng chân trái – chân không thuận – của mình. Nó đã trở thành “bàn thắng đẹp nhất tháng” ở Đức và mọi người đã hỏi làm thế nào mà tôi có thể nảy ra ý tưởng ghi một bàn thắng như vậy vào khoảnh khắc đó, nhưng đây là khả năng mà tôi đã “luyện” được từ nhiều năm về trước.
/>
Vào năm 1987, tôi đã có một bàn thắng được ghi từ một pha “xe đạp chổng ngược” trước Bayern, và pha lập công đó đã trở thành “bàn thắng đẹp nhất năm”; đây chỉ đơn giản là một kiểu ghi bàn mà tôi đã làm được từ khi còn nhỏ. Không có gì to tát cả! Thậm chí bây giờ, khi tôi chơi cho một đội cựu binh và, mặc dù đã không còn thực hiện những màn “xe đạp chổng ngược” nữa, đồng thời tất cả mọi hành động đều trở nên chậm hơn rất nhiều, nhưng cách mà tôi thi đấu trước đây – từ giai đoạn trưởng thành cho đến những năm đỉnh cao sự nghiệp – hầu hết vẫn còn đó trong lối chơi của tôi.
Các bản năng thì vẫn vậy, nhưng vai trò trung phong ở môi trường bóng đá đỉnh cao ngày nay đã trở nên rất khác, linh hoạt hơn so với sự cứng nhắc của 20 hay 30 năm trước. Trái ngược với những vai trò được xác định rõ ràng hơn vào hồi đó, giờ đây, các đội bóng đang thi đấu với nhiều đội hình khác nhau trong một trận đấu, trong khi có những đội chơi mà không có một cầu thủ số 9 thực thụ và một số winger có khuynh hướng di chuyển cắt vào bên trong trung lộ và dứt điểm, hơn là lao đến cuối sân và tạt bóng đến cho một tiền đạo trung tâm.
Ban đầu, sự phát triển của thế giới bóng đá khiến tôi hơi buồn, bởi vì nó làm cho vai trò trung phong truyền thống dường như lâm vào hiểm cảnh, nhưng các đội bóng đã tìm ra được những cách thức mới để tạo “đất diễn” cho các tiền đạo trung tâm. Hệ thống 4-2-3-1 mà Bayern đã sử dụng để hỗ trợ Lewandowski là một trong số đó, trong khi có một số cầu thủ dường như đảm nhận nhiều vai trò trong một trận đấu.
Tôi rất thích theo dõi Kylian Mbappe, nhưng cậu ấy là một kiểu cầu thủ khác, bởi vì cậu ấy thích khởi đầu từ một vị trí ở cánh và thi đấu thăng hoa trong một đội hình có 2 hoặc 3 tiền đạo. Cậu ấy vẫn xâm nhập vào vòng cấm, chiếm lĩnh những vị trí chuẩn xác, sở hữu kỹ thuật cao và có thể đánh đầu, nhưng có lối chơi chủ yếu thiên về tốc độ và không thể ngăn cản một khi cậu ấy tăng tốc.
Cho dù đó là Mbappe, Lewandowski, Haaland hay bất kỳ tiền đạo kiệt xuất nào khác hiện nay, đều có những điểm chung nhất định. Là những cầu thủ chuyên nghiệp hàng đầu, sự khát khao và đam mê đã khiến họ trở nên khác biệt, cũng như một cách tiếp cận đầy quyết đoán, lạnh lùng khi cơ hội đến với mình. Nhưng những ngôi sao này cũng thi đấu theo một cách đơn giản, với nhận thức rằng nhiệm vụ chính của mình là tìm đến cảm giác tuyệt vời nhất thế giới, một nhiệm vụ sẽ đưa họ quay trở lại với những ký ức đầu tiên của mình về môn thể thao này: Ghi bàn.
Nguồn: Lược dịch từ bài viết “Jurgen Klinsmann: Lewandowski, Haaland and others show why scoring goals is such fun” của cựu danh thủ Jurgen Klinsmann, đăng tải trên ESPN.
Xem thêm:
Erling Haaland: Chàng trai vàng mười
Cuộc sống của Erling Haaland cống hiến cho bóng đá, thực sự chẳng có điều gì khác cả. Điều này có thể lý giải tại sao anh liên tục phát triển trình độ với tốc...
Vinícius Júnior đã thất bại trong cuộc đua Ballon d’Or vào tháng trước, nhưng bạn hãy thử nói với người hâm mộ Real Madrid rằng anh thực sự không xứng đáng giành Quả Bóng Vàng mà xem. “Vinícius, Ballon d'Or,” đám đông khán giả tại Santiago Bernabeu đã hát đi hát lại câu này vào hôm thứ 7, khi tiền đạo người Brazil lập hattrick trong chiến thắng 4-0 của Madrid trước Osasuna.
Gần 40 tuổi, thay vì lựa chọn nghỉ hưu ở những bãi biển xinh đẹp, Nani vẫn tiếp tục chơi bóng. Chẳng quan trọng là Manchester United lừng danh thế giới, Valencia đình đám một thời hay Sporting Lisbon giàu truyền thống, chỉ cần được ra sân và cống hiến, như thế là đủ mãn nguyện đối với ngôi sao người Bồ Đào Nha.
Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.
Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.
Những lời tâm sự được chính cựu danh thủ Adriano viết trên website The Players’ Tribune, về nhịp sống tại khu ổ chuột nơi anh sinh thành, về quyết định rời bỏ thế giới bóng đá đỉnh cao hào nhoáng để tìm lại về nơi đây.