Tôi nhớ có một bàn thắng mà mình ghi được từ một pha đá phạt – những cầu thủ đứng lập hàng rào phía trước khung thành của họ có Luis Figo, Zinedine Zidane, Ronaldo, David Beckham … Khi chơi trong một trận El Clasico, bạn cần phải có một chút khoảnh khắc giải tỏa căng thẳng.
Ronaldinho – một cầu thủ mà Real Madrid đã quyết định không mua về khi anh vẫn còn thi đấu cho PSG, chỉ vì chủ tịch Florentino Perez cho rằng “anh ta quá xấu trai, không thể làm đại diện thương hiệu cho Real Madrid” – đã đóng một vai trò cực kì quan trọng ở Barcelona và được xướng tên là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới bởi FIFA trong hai năm liên tiếp 2004 và 2005. Một tháng trước khi được vinh danh lần thứ hai, Ronaldinho đã tạo nên khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong tất cả những trận El Clasico mà anh từng góp mặt, thậm chí khoảng khắc đó còn làm lu mờ hoàn toàn pha kiến tạo tuyệt vời mà chính anh đã thực hiện vào năm 2004.
Sergio Ramos có lẽ cho đến bây giờ cũng vẫn còn gặp những cơn ác mộng về ngày hôm đó. Khi ấy, Ramos vẫn còn đang là một hậu vệ trẻ và đó là trận El Clasico đầu tiên mà anh góp mặt, Ronaldinho tăng tốc từ bên phần sân Barcelona, vượt qua pha xoạc bóng của anh, tiếp tục đánh bại Ivan Helguera và tung ra một cú sút tuyệt vời, hoàn tất một siêu phẩm.
Mười bảy phút sau, Ronaldinho lại có một pha đi bóng tốc độ khác, tiếp tục vượt qua Ramos một lần nữa và sút tung mành lưới của Real Madrid. “Hầu như không thể ngăn cản,” là cái cách mà hậu vệ người Tây Ban Nha đã mô tả về Ronaldinho, nhưng thậm chí đến cả cụm từ đó cũng không thể mô tả hết về sự xuất sắc của anh – ít nhất thì vào đêm hôm đó, Ronnie là “hoàn toàn không thể ngăn cản”. Barcelona đã giành chiến thắng với tỷ số 3-0, còn Ronaldinho thì nhận được sự sùng bái tuyệt đối từ các fan hâm mộ.
“Giờ đây, tôi thậm chí còn đánh giá cao chuyện đó còn hơn cả hồi ấy,” anh nói, khi được hỏi về ý nghĩa của những tràng pháo tay mà anh nhận được tại Bernabeu – từ cả cổ động viên của Barcelona lẫn Real Madrid – đối với bản thân. “Lúc đó, tôi đã không nhận ra được ý nghĩa to lớn của nó, bởi vì tôi đang phải suy nghĩ về trận đấu tiếp theo. Nhưng bây giờ thì … wow, rất hiếm cầu thủ nào có thể nhận được niềm vinh dự đó. Hôm nay, tôi thậm chí còn hạnh phúc hơn gấp ba lần khi nhớ về ngày hôm đó. Rất nhiều bạn bè đã gửi cho tôi những đoạn video về hai bàn thắng mà tôi đã ghi được trong trận đấu đó, bởi vì họ biết rằng tôi không có thói quen tìm kiếm lại những video về các bàn thắng mà mình đã ghi được trên mạng.”
Có một câu chuyện chưa ai biết về trận đấu ngày hôm đó đã được kể lại gần đây. Đó là một câu chuyện được cho là đã xuất hiện trong cuốn tự truyện của Andres Iniesta, kể rằng Ronnie đã gọi cho tiền vệ này vào cái đêm trước khi trận El Clasico diễn ra để nói rằng anh đã đồng ý gia nhập Real Madrid vì bị thuyết phục bởi mức lương mà họ đã đề nghị với anh. Ronnie được cho là đã gọi điện thoại cho tất cả các đồng đội vào đêm khuya hôm đó để thông báo tin tức này và yêu cầu họ không được tiết lộ nó cho bất cứ ai.
Thế nhưng, sự thật đằng sau câu chuyện chấn động đó là: Trước khi trận đấu tại Bernabeu bắt đầu, Ronaldinho đã tiết lộ rằng tất cả chỉ là một trò đùa mà anh dùng để trêu họ, nhưng đồng thời, anh cũng nói với các đồng đội rằng, anh đã rất vui khi không ai trong số họ phản bội niềm tin của anh và mang chuyện đó kể ra cho người khác, và điều này cũng là lời khẳng định cho việc, họ đã sẵn sàng để giành chiến thắng trong bất kì hoàn cảnh nào.
Ronaldinho phủ nhận câu chuyện có trong tự truyện của Iniesta
“Tôi chẳng nhớ gì về vụ đó cả,” Ronaldinho nói, và sự thật là nhà văn đã xuất bản bản dịch tiếng Anh của cuốn sách đó đã khẳng định rằng, hoàn toàn không có một câu chuyện nào như vậy trong cuốn sách cả. Đó là một câu chuyện bịa đặt. “Nhưng đúng là tôi rất thích trêu chọc mọi người xung quanh.” Ronaldinho nói thêm.
“Tôi thường làm rất nhiều trò để thúc đẩy tinh thần của các đồng đội trong phòng thay đồ, đặc biệt là trong các cuộc đối đầu với Real Madrid. Tôi phải làm như vậy, bởi vì đó là một trận đấu sẽ có sự góp mặt của những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, và nhiều người trong số họ thậm chí còn được đánh giá là xuất sắc nhất lịch sử của môn thể thao này nữa. Tôi nhớ có một bàn thắng mà mình ghi được từ một pha đá phạt – những cầu thủ đứng lập hàng rào phía trước khung thành của họ có Luis Figo, Zinedine Zidane, Ronaldo, David Beckham … Khi chơi trong một trận El Clasico, bạn cần phải có một chút khoảnh khắc giải tỏa căng thẳng.”
FFT tỏ ra khá tò mò về chi tiết của những trò đùa, nhưng Ronnie nói rằng anh muốn giữ bí mật về chúng. “Tôi đã chứng kiến và thực hiện rất nhiều trò đùa, nhưng những chuyện đã qua thì cứ để nó ở quá khứ đi!”
“CHÚNG TÔI CHƯA BAO GIỜ NGHI NGỜ VỀ KHẢ NĂNG ĐÁNH BẠI ARSENAL”
Chính tại Paris, Ronaldinho đã giúp Barcelona giành được chức vô địch Champions League 2006, và đó chỉ mới là lần thứ hai đội bóng này được đăng quang tại đấu trường danh giá nhất châu Âu trong suốt chiều dài lịch sử của họ.
“Chúng tôi chỉ đơn giản là không thể ngừng giành chiến thắng ở mùa giải năm đó, ‘chiến thắng’cứ như một thứ thuốc gây nghiện vậy,” anh hồi tưởng. “Kể từ khi tôi đến đây, cứ mỗi năm chúng tôi lại mang về những tân binh cực kì xuất sắc. Khi nền tảng tài chính của Barcelona trở nên mạnh mẽ hơn, đội bóng cũng được vận hành và thi đấu tốt hơn. Tất cả những cầu thủ xuất sắc nhất tập trung tại một đội bóng đang ở trong giai đoạn tuyệt vời nhất, và mọi thứ đã trở nên thật dễ dàng. Deco mang đến cho tôi những đường chuyền đầy chất lượng, còn Samuel Eto’o luôn biết cần phải làm gì mỗi khi có bóng. Đó là một đội ngũ thực sự tuyệt vời.
Trong mùa giải ấy, chúng tôi đã đạt được một phong độ cực kì cao. Cả bọn đều cho rằng đội bóng này có thể đánh bại bất cứ đối thủ nào.”
Trở lại với thành phố nơi mà Ronaldinho đã từng gắn bó 2 năm trời trong khoảng thời gian khoát áo PSG, Barcelona đã không thể tạo ra thế áp đảo như mọi khi trong trận chung kết với Arsenal, ngay cả khi Jens Lehmann đã bị đuổi khỏi sân từ rất sớm. Sol Campbell đã có một cú đánh đầu ghi bàn để đưa đội bóng đến từ phía Bắc London vượt lên dẫn trước đối thủ trong hiệp một, nhưng chỉ 14 phút sau, Samuel Eto’o đã san bằng tỷ số ở phút 76, trước khi một cái tên không ai ngờ tới - hậu vệ phải Juliano Belletti - tỏa sáng và trở thành người hùng của Barcelona.
“Chúng tôi chưa bao giờ nghi ngờ về việc đội bóng sẽ giành chiến thắng trong trận đấu đó,” Ronaldinho khẳng định. “Ngay cả khi bị dẫn trước, chúng tôi cũng nhận thức được rằng họ chỉ đang thi đấu với 10 người và điều đó sẽ khiến họ phải nhận ‘trái đắng’. Chúng tôi biết rằng mình không cần phải vội vàng, chỉ cần bình tĩnh và triển khai thứ bóng đá của chúng tôi. Tỷ số đã có thể lớn hơn 2-1, chúng tôi đã cố tình giữ tỷ số đó để Belletti có thể nói rằng cậu ấy đã ghi bàn thắng quyết định của trận đấu! Đó là bàn thắng duy nhất mà cậu ấy ghi được cho Barcelona.”
“Chúng tôi đã mở một buổi tiệc lớn ở Paris sau trận đấu đó. Tôi có rất nhiều bạn bè sống ở thành phố này, nên tôi đã đi ăn mừng cùng họ, và một số đồng đội cũng đến tham dự. Đó là một đêm vô cùng tuyệt vời.”
Lionel Messi đã phải bỏ lỡ trận chung kết năm đó vì chấn thương, nhưng danh tiếng và đẳng cấp của anh sẽ ngày càng được nâng cao trong những năm sau đó. Ronaldinho chính là nguồn cảm hứng của cầu thủ người Argentina.
“Anh ấy thật sự là một con người vô cùng phi thường,” ‘Cậu bé’ Messi 18 tuổi trả lời phỏng vấn với tờ FFT vào năm 2005. “Ronaldinho đã cho tôi rất nhiều lời khuyên và lúc nào cũng sẵn sàng khích lệ, tán dương tôi. Khả năng kiểm soát trái bóng của anh ấy khiến tôi phải ghen tị. Trong bất cứ thời điểm nào của một trận đấu, anh ấy đều có thể tạo nên những khoảnh khắc kì diệu để giúp đội bóng giành lấy chiến thắng – và đó chính là hình tượng mà tôi muốn nhắm đến.”
Messi đã sớm học được cách để làm điều đó, và dĩ nhiên là với một chút sự giúp đỡ từ Ronnie. “Tất cả mọi người đều có thể nhận ra cậu ấy tuyệt vời đến mức nào ngay trong lần đầu tiên gặp gỡ,” Ronaldinho nhận xét, và anh chính là người đã tung ra đường kiến tạo giúp cậu bé Argentina kia ghi được bàn thắng đầu tiên cho Barcelona, trong trận đấu gặp Albacete.
“Tôi muốn làm với cậu ấy những việc mà những người khác đã từng làm với tôi: Tôi muốn giúp đỡ cậu ấy ngay từ những khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên đội một, bởi vì tài năng của cậu ấy đã hiện ra quá rõ ràng. Khi tôi mới bắt đầu sự nghiệp ở Gremio, các đàn anh giàu kinh nghiệm đã giúp đỡ tôi rất nhiều – nhiều người trong số họ đã trở thành bạn của tôi, như Beto và Guilherme. Tại Barcelona, tôi có Carles Puyol, đối với tôi, anh ấy như một người anh trai, là người đội trưởng số một và vĩnh cữu của tôi, ngoài ra, anh ấy cũng luôn ở bên tôi trong các sự kiện từ thiện. Tôi chỉ đơn giản là trả ơn lại những gì mà cuộc đời đã trao tặng cho mình mà thôi.”
KHỞI ĐẦU CỦA SỰ KẾT THÚC
Ronaldinho đã ghi được 21 bàn sau 32 trận ở mùa giải 2006/2007, đó cũng chính là mùa giải thi đấu bùng nổ nhất của anh tại La Liga, nhưng Barcelona đã để mất chức vô địch vào tay Real Madrid. Hai đội bóng kỳ phùng địch thủ này đã kết thúc mùa giải với số điểm bằng nhau, Barcelona ghi nhiều hơn Los Blancos đến 19 bàn, nhưng Real Madrid lại vượt trội hơn đối thủ về thành tích đối đầu.
Đó là mùa giải đã đánh dấu cho sự khởi đầu của giai đoạn sa sút của cả Ronaldinho và Rijkaard. Khi Messi ngày càng xuất sắc hơn, thì Ronaldinho lại bắt đầu sa sút phong độ. Trong giai đoạn đó, đã có rất nhiều báo cáo cho rằng cầu thủ người Brazil đang dành quá nhiều thời gian cho những bữa tiệc tùng, thác loạn, chứ không còn chuyên tâm vào sự nghiệp bóng đá nữa, anh chỉ ghi được vỏn vẹn 8 bàn trong mùa giải 2007/2008, năm mà Barcelona phải cán đích ở vị trí thứ 3, kém Villarreal – đội đứng thứ 2 – đến 10 điểm, và thua nhà vô địch Real Madrid 18 điểm.
Rijkaard đã phải thu dọn hành lý rời khỏi Nou Camp ngay trong mùa hè đó, và người thay thế cho ông là một cựu cầu thủ của chính Barcelona, Pep Guardiola. Đến tháng 7, đến lượt Ronaldinho cũng phải cuốn gói đồ đạc và chuyển đến San Siro ở tuổi 28 – mặc dù anh khẳng định rằng những tin đồn về việc Barca không hài lòng với lối sống của anh, cũng như chuyện anh đang ảnh hưởng xấu đến Messi, khiến cầu thủ người Argentina dần lầm đường lạc lối, là hoàn toàn dối trá.
“Đó hoàn toàn là những lời bịa đặt,” Anh khẳng định. “Tôi thật sự muốn có một điều gì đó mới mẻ cho sự nghiệp và đương đầu với những thử thách mới, đó mới là lý do vì sao tôi quyết định ra đi. Tôi vẫn còn rất nhiều bạn bè ở Barcelona và chúng tôi luôn duy trì một mối quan hệ vô cùng thân thiết. Trước khi tôi rời Barcelona, Pep và tôi đã nói chuyện riêng với nhau.
"Ông ấy muốn tôi ở lại, nhưng tôi muốn thử làm một điều gì đó khác biệt trong sự nghiệp, và đó là tất cả những gì đã diễn ra. Pep và tôi có một tình bạn rất thân thiết. Không chỉ có Pep, mà cả anh trai của ông ấy cũng là bạn của tôi – chúng tôi đã quen biết nhau từ lúc họ vẫn còn làm việc ở học viện đào tạo trẻ. Chúng tôi là bạn thân của nhau – sẽ chẳng có vấn đề nào xảy ra nếu khi đó tôi vẫn quyết định chơi bóng dưới sự dẫn dắt của Pep.”
“Nhưng lúc đó, tôi đã lựa chọn ra đi. Tôi và Rijkaard đã đến Barcelona cùng nhau và chúng tôi cũng ra đi cùng nhau. Rijkaard rời đi vì ông ấy muốn có một cuộc sống khác – ông ấy là một người khiêm tốn, không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, có lối sống bình dị, yên ắng, và ông ấy hài lòng với điều đó. Mỗi khi tôi xem Barca của ngày hôm nay thi đấu, tôi vẫn thấy rất nhiều thứ ở họ giống với đội bóng mà chúng tôi đã tạo ra khi trước. Lối chơi về cơ bản là hoàn toàn giống nhau – kiểm soát bóng, có một cầu thủ xuất chúng hoạt động rộng, không có gì khác với ngày trước cả.”
Việc “Ronaldinho chính là hạt nhân trung tâm đã tạo nên sự thay đổi của Barcelona” vẫn luôn là một chuyện khiến cầu thủ người Brazil vô cùng tự hào.
“Chắc chắn rồi,” anh nói. “Những năm tháng đó chính là thời điểm đã định nghĩa và nâng tầm sự nghiệp của tôi, cũng như câu lạc bộ này. Kể từ thời điểm đó, bóng đá chỉ thay đổi theo chiều hướng ngày càng tốt hơn và chúng tôi đương nhiên đã góp công rất lớn cho điều đó. Tôi đã rất hạnh phúc khi thi đấu cho Barcelona, cũng như cái khoảnh khắc được nâng chức vô địch thế giới cùng đội tuyển quốc gia vào năm 2002 – và tôi nghĩ rằng vẫn còn rất nhiều niềm hạnh phúc khác đang chờ đón mình trong cuộc sống.” (còn nữa)
Lược dịch từ bài viết “Ronaldinho – How the godfather of flair changed football forever” của tác giả Chris Flanagan, được đăng tải trên Four Four Two.
Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.
Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.
Những lời tâm sự được chính cựu danh thủ Adriano viết trên website The Players’ Tribune, về nhịp sống tại khu ổ chuột nơi anh sinh thành, về quyết định rời bỏ thế giới bóng đá đỉnh cao hào nhoáng để tìm lại về nơi đây.