Nếu Ronaldo được biết đến bởi những kỹ năng đầy tinh quái và điêu luyện, thì Ronaldinho chưa bao giờ cố gắng tỏ ra trội hơn một trong các thần tượng của mình về mặt kỹ thuật cá nhân trên sân tập.
Nếu Ronaldo được biết đến bởi những kỹ năng đầy tinh quái và điêu luyện, thì Ronaldinho chưa bao giờ cố gắng tỏ ra trội hơn một trong các thần tượng của mình về mặt kỹ thuật cá nhân trên sân tập.
“Tôi thậm chí còn chưa bao giờ dám làm điều đó,” Anh nói một cách trang trọng. “Tôi luôn giành cho anh ấy một sự tôn trọng tuyệt đối – Ronaldo khi ấy giống như vị chủ tịch của đội tuyển quốc gia vậy. Được làm bạn với anh ấy chính là niềm vinh dự lớn nhất của cuộc đời tôi. Mọi thứ giữa chúng tôi luôn diễn ra rất tự nhiên, chân thành và thân mật.”
Ronaldinho mới chỉ bước chân vào thế giới bóng đá chuyên nghiệp được một năm trong màu áo Gremio khi anh được kề vai sát cánh bên cạnh Ronaldo, Rivaldo, Roberto Carlos và Cafu trên sân bóng trong trận đấu đầu tiên của mình cho đội tuyển quốc gia Brazil tại một giải đấu, khi được đưa vào sân thay người trong cuộc đối đầu với Venezuela tại Copa America 1999. Chỉ 4 phút sau khi vào sân, Ronaldinho đã nhận được một đường chuyền từ Cafu và flick bóng qua đầu một hậu vệ (lần này thì chỉ một là đủ) trước khi tung ra một cú sút đánh bại thủ môn đối phương. Vài tuần sau, anh được bầu chọn là cầu thủ xuất sắc nhất giải tại Confederations Cup diễn ra ở Mexico.
Vào thời điểm World Cup 2002 đang diễn ra, Ronaldinho đang là một cầu thủ của PSG. Trong khi Ronaldo và Rivaldo thống trị trang nhất của các tờ báo trong những trận đấu đầu tiên, thì Ronaldinho cũng đã ghi được dấu ấn của mình khi độc chiếm hoàn toàn sân khấu trong trận đấu với đội tuyển Anh. Đầu tiên là pha rê bóng từ phần sân nhà, đảo chân đánh lừa Ashley Cole và tung ra đường chuyền đưa bóng đến chân Rivaldo để ghi bàn thắng đầu tiên cho Brazil. Sau đó là siêu phẩm sút phạt từ khoảng cách 40 yard đánh bại hoàn toàn David Seaman.
“Thoạt nhìn thì có vẻ đó là một pha treo bóng, nhưng nó được thực hiện hoàn toàn có chủ ý chứ không phải chỉ là ăn may,” Roberto Carlos nói với tờ FFT vào năm ngoái. “Chúng tôi nhận ra rằng Seaman luôn tiến lên một bước nhỏ và đó chính là điểm yếu để có thể khai thác từ anh ta. Ronaldinho đã nói với chúng tôi chính xác tất cả những gì cậu ấy muốn làm trong suốt khoảng thời gian nghỉ giữa hiệp.”
Ronaldinho đã phải nhận thẻ đỏ và bị đuổi khỏi sân trong trận đấu này, nhưng chuyện đó không quan trọng. Anh đã trở lại khi Brazil lên ngôi vô địch thế giới.
ĐIỂM ĐẾN NOU CAMP
“Tôi không muốn tỏ ra thiếu tôn trọng,” Roy Keane mở lời – một dấu hiệu cho thấy anh sẽ có những lời lẽ thiếu tôn trọng. “Nhưng nếu có bất kì tay cầu thủ nào không muốn ký hợp đồng với Manchester United, thì hắn nên đến bệnh viện để kiểm tra đầu óc của mình đi.”
“Gã cầu thủ” mà ngôi sao người Ireland đang nói đến chính là Ronaldinho. Cầu thủ người Brazil gần như đã đến Old Trafford vào mùa hè năm 2003 – David Beckham được cho là sẽ gia nhập Barcelona, còn Ronaldinho sẽ chuyến đến Man United từ PSG như một sự thay thế cho cầu thủ người Anh. Nhưng thay vào đó, Beckham đã chọn Real Madrid, chính vì vậy, Barcelona cần tìm một mục tiêu khác.
Mùa hè năm đó, Joan Laporta đã bị kéo vào cuộc chiến tranh giành chiếc ghế tân chủ tịch của Barca. Khi đó, người điều hành và cố vấn cấp cao của ông, Sandro Rosell, đã quen biết Ronaldinho từ những ngày tháng còn đảm nhận cương vị giám đốc điều hành của Nike tại Brazil. Khi Laporta trúng cử, và kèm theo đó là việc Beckham đã gia nhập Santiago Bernabeu, Rosell đã làm việc cật lực để mang về Ronaldinho, và tiền đạo người Brazil đã quyết định chọn Barcelona.
Alex Ferguson đã thực hiện một chuyến đi đến Paris để gặp mặt trực tiếp Ronaldinho và người đại diện của anh – người anh trai Roberto Assis – nhưng mọi công sức đều đổ sông đổ bể. Vài tuần sau, United đã mang về một cầu thủ trẻ tên là Cristiano Ronaldo.
Ronaldinho chắc chắn chưa bao giờ hối hận về quyết định khi đó của anh – và anh cũng chưa bao giờ bận tâm về việc David Beckham mới là mục tiêu hàng đầu của đội bóng xứ Catalan vào mùa hè năm đó, chứ không phải anh.
“Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ về điều đó,” anh bộc bạch. “Vâng, tôi có thể đã đến với một câu lạc bộ khác, nhưng tôi đã chọn gia nhập Barcelona vì tình bạn của tôi với Sandro Rosell. Tôi có thể đã thi đấu cho Manchester United. Anh trai tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng về những gì tôi sẽ làm sau khi rời PSG.
Khi ấy, tôi đang là một nhà vô địch World Cup và điều đó đã mở ra rất nhiều cánh cửa cho tôi. Nhưng khi Sandro tìm đến tôi, tôi đã có cơ hội được nhìn thấy rõ về câu lạc bộ đó và thành phố của họ qua ông ấy, và sự lựa chọn đã được đưa ra theo một cách rất dễ dàng.”
Vào thời điểm đó, trong khi Man United đang là nhà vô địch của nước Anh, thì Barcelona chỉ đứng ở vị trí thứ 6 tại La Liga sau khi kết thúc mùa giải trước, đứng sau Valencia, Celta Vigo, Deportivo La Coruna, Real Sociedad và nhà vô địch Real Madrid. Nhưng với việc Joan Laporta trở thành tân chủ tịch, Ronaldinho đã gia nhập đội bóng này với một niềm quyết tâm vô cùng lớn trong việc cải thiện và nâng tầm câu lạc bộ xứ Catalan.
“Tất cả mọi thứ đã thay đổi tại Barcelona,” anh khẳng định. “Tất cả những tham vọng trong đầu của chúng tôi khi đó là tạo ra một Barcelona hoàn toàn khác, để trở thành một đối thủ ngang tầm với Galacticos và làm được điều đó với một đội hình trẻ trung, để thay đổi hoàn toàn câu chuyện. Tôi chưa bao giờ lo lắng hay sợ hãi gì về nhiệm vụ đó cả.”
Deco va Ronaldinho
Chưa bao giờ lo lắng hay sợ hãi, mặc dù sự thật là Blaugrana chỉ thắng được vỏn vẹn 6 trong tổng số 18 trận mở màn trong mùa giải đầu tiên của Ronaldinho tại Nou Camp. Ngay sau khi bước sang năm mới, họ đã bị tụt xuống tận vị trí thứ 12 trên bảng xếp hạng.
Ngay cả trong hoàn cảnh đó, anh cũng chưa bao giờ lo lắng suy nghĩ về việc có thể mình đã lựa chọn sai điểm đến. “Không, điều đó chưa bao giờ xảy ra cả,” anh giải thích. “Được trở thành một phần của đội bóng này là một niềm vui không gì sánh được, từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc. Tất cả mọi người đều đồng lòng và có chung một suy nghĩ. Chúng tôi tin chắc rằng thời điểm mọi chuyện trở nên tốt hơn chỉ là vấn đề thời gian. Chúng tôi tin rằng dự án khi đó đang đi đúng hướng. Không một cầu thủ nào trong đội cảm thấy nghi ngờ hay căng thẳng, áp lực. Nghiêm túc đấy, không một chút nào luôn. Tôi đã rất vui khi được thi đấu cho một đội bóng mà những thần tượng của tôi đã từng khoát áo và cống hiến cho họ.”
THÀNH CÔNG Ở TÂY BAN NHA
Barcelona đã thắng 15 trong 20 trận cuối của mùa giải để thăng tiến như vũ bão trên bảng xếp hạng, cán đích ở vị trí thứ 2 sau Valencia. Frank Rijkaard, người đã được bổ nhiệm làm huấn luyện viên của Blaugrana một thời gian không lâu trước khi Ronaldinho gia nhập đội bóng, đã bắt đầu tạo nên dấu ấn của mình.
“Thật tuyệt vời khi được làm việc cùng ông ấy,” Ronaldinho nói về nhà cầm quân người Hà Lan. “Ông ấy là vị huấn luyện viên mà tôi đã phục vụ lâu nhất, và cũng là vị huấn luyện viên xuất sắc nhất mà tôi từng làm việc cùng. Tôi có thể dành cả ngày để nói về những điều tốt đẹp nhất của ông ấy. Frank không chỉ là một cầu thủ vĩ đại, ông ấy còn hiểu biết rất rõ về các cầu thủ dưới quyền. Ông ấy đã khiến cho chúng tôi cảm thấy việc được thi đấu vì ông ấy là một niềm vui thật sự. Tôi đã từng rất vui vẻ khi tham dự các buổi tập. Chúng tôi muốn tập luyện vì ông ấy, thi đấu vì ông ấy. Ông ấy đã biến mọi thứ trở nên thật đặc biệt.”
Barca đã bị Real Madrid bỏ xa đến 18 điểm khi mùa giải đã đi được một nửa, trong ba mùa giải trước đó, họ cũng đã liên tục phải xếp sau đối thủ truyền kiếp đến từ thủ đô. Khi cuộc đối đầu với Real Madrid vào cuối tháng 4 năm 2004 diễn ra, họ đang kém hơn Galacticos 7 điểm và vẫn còn 5 trận đấu ở phía trước, ngoài ra, đội bóng xứ Catalan đã không thể giành chiến thắng trên sân Santiago Bernabeu trong suốt 7 năm trời.
Sự vượt trội của Galacticos dường như sẽ tiếp tục kéo dài khi Santi Solari đưa Real Madrid vươn lên dẫn trước. Nhưng Patrick Kluivert đã nhanh chóng ghi bàn gỡ hòa, và chỉ 4 phút sau, Ronaldinho đã nhận bóng ở khoảng cách 30 yard – quan sát nhanh, anh nhận thấy Xavi đã xâm nhập vào vòng cấm đối phương và tung ra một đường chuyền đầy kỹ thuật, kiến tạo cho tiền vệ người Tây Ban Nha sút tung lưới Real Madrid. “Đó là một đường chuyền tuyệt đỉnh,” Xavi kể lại với tờ FFT vào năm ngoái, Barcelona đã giành chiến thắng trong trận đấu đó với tỷ số 2-1.
“Tình huống đó diễn ra rất nhanh,” Ronaldinho kể lại về pha kiến tạo đỉnh cao của mình. “Đó là một đợt tấn công đầy kì lạ, khi Xavi lại là người dâng cao và xâm nhập vòng cấm như một trung phong. Chúng tôi thậm chí đã phải chờ đợi quyết định của trọng tài biên vì cả bọn đều không biết là liệu cậu ấy có việt vị hay không. Đã có một sự thay đổi rất lớn sau ngày hôm đó. Khi nhìn thấy quang cảnh lúc chúng tôi trở lại sân bay, chắc chắn anh sẽ tưởng rằng chúng tôi vừa giành được chức vô địch – có rất nhiều người đã tụ tập ở sân bay để chào đón chúng tôi. Đó là một chuyện mà không ai có thể ngờ được.”
Xavi đã nhìn nhận chiến thắng tại Bernabeu như một sự khởi đầu của thứ mà anh gọi bằng cái tên “sự trỗi dậy của Barcelona”, kết quả đó đã mang đến cho các cầu thủ trong đội niềm tin rằng họ hoàn toàn có thể trở thành đội bóng xuất sắc nhất thế giới. Với trận thắng của Barca tại xào huyệt Bernabeu và việc họ đã có thể kết thúc mùa giải ở một vị trí xếp trên Real Madrid, cán cân quyền lực tại Tây Ban Nha đã thay đổi.
Với việc “giai đoạn hoàng kim” của Valencia mau chóng trôi qua và họ đã đánh mất đi phong độ tuyệt vời lúc trước sau khi Rafa Benitez quyết định ra đi để gia nhập Liverpool, La Liga đã hoàn toàn trở thành sân khấu của cuộc chiến giữa Barcelona và Real Madrid. Lúc này, đến lượt Barca mới là đội tỏ ra vượt trội so với đối thủ truyền kiếp của họ và giành được hai chức vô địch quốc gia Tây Ban Nha trong hai mùa giải liên tiếp. (còn nữa)
Lược dịch từ bài viết “Ronaldinho – How the godfather of flair changed football forever” của tác giả Chris Flanagan, được đăng tải trên Four Four Two
Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.
Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.
Những lời tâm sự được chính cựu danh thủ Adriano viết trên website The Players’ Tribune, về nhịp sống tại khu ổ chuột nơi anh sinh thành, về quyết định rời bỏ thế giới bóng đá đỉnh cao hào nhoáng để tìm lại về nơi đây.