Những thước phim quay chậm của Marcelo: Nếu phải chết đêm nay, tôi cũng nguyện chết (P2)

Tác giả Queen - Thứ Tư 27/11/2019 15:49(GMT+7)

Zalo

Có nhiều câu chuyện đằng sau mà mọi người không được biết. Tôi muốn chia sẻ với các anh những câu chuyện này để các anh có thể hiểu chúng tôi đã cố gắng thế nào, cười ra sao và chúng tôi đã tiến xa đến thế nào. Tôi còn nhiều câu chuyện để kể lắm Các anh phải đợi chút nhé. Sẽ có sớm thôi.

Phần 1: Những thước phim quay chậm của Marcelo: Nếu phải chết đêm nay, tôi cũng nguyện chết (P2)

Phần 2:

Trận chung kết năm 2017 gặp Juventus, bộ phim tái hiện: Các chàng trai đang ngồi xung quanh bàn trong bữa trưa trước trận đấu – tôi, Casemiro, Danilo và Cristiano. Im lặng như tờ. Không ai nói với ai nửa lời. Tất cả đều nhìn vào đĩa thức ăn của mình. Anh có thể nghe thấy âm thanh réo lên từ dạ dày mỗi người cơ đấy. Nhưng không ai nói gì cả. Rất căng thẳng.
 
Cuối cùng, Cristiano lên tiếng: "Nghe này, anh em."
 
Chúng tôi tiếp, "gì thế anh trai"
 
Cristiano nói "Chỉ mỗi tôi là cảm thấy áp lực trong dạ dày thôi à?"
 
Và tất cả mọi người đều trả lời cùng lúc: "Em cũng vậy! Em cũng vậy!"
 
Không ai muốn thừa nhận điều đó. Nhưng gã này đã cảm nhận được và tất cả chúng tôi đều thừa nhận nó. Cristiano là một người bình thản như đá. Như một cỗ máy vậy. 
 
Câu nói của anh ấy phá tan sự căng thẳng. Chỉ có anh ấy mới có thể làm được điều đó.
 
Chúng tôi hét lớn anh bồi bàn "Anh trai, mang chúng tôi một ít nước nhé. Chúng tôi cần để nuốt trôi chỗ thức ăn này"


Sau đó, cả bọn cười phá lên.
 
Chúng tôi tới sân vận động, Cristiano nói cho chúng tôi chính xác trận đấu sẽ diễn ra thế nào. Anh ấy nói, "Ban đầu, sẽ rất khó khăn. Nhưng ở hiệp hai, chúng ta sẽ chiến thắng 1 cách nhẹ nhàng."
 
Tôi không bao giờ quên điều đó. Anh ấy đã dự đoán trước được tương lai.
 
Sau đó anh ấy nói "Rồi chúng ta sẽ làm được. Rồi chúng ta sẽ làm được."
 
Và chúng tôi làm được thật.
 
Tôi ghi nhớ gương mặt của anh ấy trong tâm trí mình. Ghi nhớ mãi mãi.
 
HÌnh ảnh đó quá đẹp. Đó sẽ là những câu chuyện mà tôi sẽ kể cho con cháu tôi sau này.
 
Và thực sự thì trong 30 năm tới, khi tôi kể cho chúng rằng tôi đã chơi bóng cùng với Cristiano, với Messi, chúng sẽ nói
 
"Ông nội ơi, ông kể với tụi cháu rằng họ đã ghi 50 bàn thắng 1 mùa. Ông đang nói dối phải không. Chúng ta phải đưa ông nội đến gặp bác sĩ thôi."
 
________________________________________
 
Trận chung kết năm 2016 gặp Atletico, bộ phim tái hiện: Griezmann dốc thẳng bên cánh, tôi chặn được cậu ta. Bóng bay ra ngoài, trong một khoảnh khắc, tôi nghe thấy tiếng khóc từ phía khán đài.
 
Thường thì anh sẽ không nghe được gì nhiều trong 1 trận đấu. Anh sẽ không nhìn lên các CĐV. Anh sẽ không nghĩ gì chỉ việc tập trung vào công việc  của mình. Bởi vì như thế, anh sẽ không thấy hồi hộp. Anh cảm thấy tự do. Nhưng với trận đấu này ở Milan, chúng tôi có gia đình của mình ngồi ở gần băng ghế dự bị, rất gần sân.
 
Bỗng nhiên, tôi nghe giọng cất lên từ phía xa, rất rõ
 
"Tiến lên bố ơi, tiến lên bố ơi!!!"
 
Đó là con trai tôi, Enzo.
 

Khi đó, tôi bị chuột rút, nghe thấy con trai mình động viên, tôi cảm thấy được truyền thêm năng lượng.
Khi trận đấu bước vào loạt đá penalty, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh rõ nét hiện lên trong tâm trí: Lucas Vasque nhặt bóng lên và xoay bóng trên tay như kiểu chúng tôi đang chơi trong công viên vậy. Gã trai ít nói này thường làm được rất nhiều điều với trái bóng. Khi đó tôi nghĩ "Tên quỷ này, nếu nó mà không ghi bàn, chúng ta sẽ cho nó nhừ tử!"
 
Rồi tôi thấy Lucas ghi bàn, siêu ngầu.
 
Tôi có thể thấy rõ tất cả chúng tôi ôm nhau rất chặt, chờ đợi Atletico thực hiện Penalty. Casemiro quỳ xuống nguyện cầu. Pepe đang khóc như một đứa trẻ.
 
Sau đó tôi nói với Cristiano: "Juanfran sẽ trượt, và anh sẽ chốt hạ cho chúng ta, anh trai ạ."
 
Rồi Juanfran trượt thật, Cristiano đã chốt hạ thành công.
 
Tôi thấy mình tăng tốc 20km/giờ để tiến về phía gia đình mình, ôm chầm lấy vợ và các con.
 
Khi đó trông tôi như kẻ điên vì hạnh phúc vậy.
________________________________________
 
Trận chung kết năm 2014 gặp Atletico, bộ phim tái hiện: Tôi ngồi trên băng ghế dự bị, không ra sân. Nhưng tôi lặp đi lặp lại cụm từ này trong đầu mà ông tôi luôn nói. Ông nổi tiếng vì những câu nói của mình. Trước khi ông chơi bóng, ông thường hay nói với bạn bè của mình, "Tôi sắp bỏ lại mọi thứ trên sân. Tôi sắp bỏ lại bộ râu của mình, mái tóc của mình và cả bộ ria nữa!"
 
Ở hiệp hai, tôi bắt đầu khởi động trước cả khi HLV bảo tôi. Tôi cầm áo BIB lên và nói Chiến thôi. Tôi nhắc đi nhắc lại như thế với bản thân. "Nếu mình vào sân, mình sẽ bỏ lại tất cả trên sân. Bộ tóc, bộ râu cả ria mép nữa."

Cuối cùng thì, HLV cũng gọi tôi khởi động, nhưng lúc đó tôi đã khởi động xong rồi. Có luồng khí thoát ra khỏi tai tôi! Tôi đang bốc khói, người anh em à!
 
Đến ngày hôm nay, tôi không thể nói với anh rằng tôi chơi hay hay dở. Tôi chỉ biết rằng, tôi đã bỏ mọi thứ ở lại thảm cỏ - sự giận dữ, ý chí, thậm chí cả cốc cà phê tôi uống trước trận.
 
92:48
 
Một cú đánh đầu.
 
Sergio Ramos.
 
Đội trưởng của chúng tôi đấy
 
Chúng tôi gần như chết đến nơi, chuột rút, gần như bị ngã gục. Và rồi Sergio giúp chúng tôi hồi sinh.
Nhưng đó không phải thước phim trong đầu tôi.
 
Thước phim của tôi tái hiện khi chúng tôi chiến thắng, trong phòng thay đồ. Tôi đang nói với một trong những nhân viên chuẩn bị trang phục, Manolin. Ông ấy nói với tôi, "Marcelo, chúng tôi thấy nhóm chuẩn bị trang phục của Atletico đã mang hết áo cho nhà vô địch ra lúc phút 90 rồi! Họ đã chuẩn bị cả sâm panh rồi!"
Ông ấy cười và khóc vì hạnh phúc.
 
Tôi nói với ông "Giờ tôi có thể chết luôn cũng được."

Đó là hình ảnh mà tôi không bao giờ quên.
 
Những chiếc cúp thì đã ở trong phòng truyền thống nhưng kỉ niệm thì còn mãi trong tim.
 

4 chiếc cup vô địch trong vòng 5 năm, từng khoảnh khắc đều rất quý giá. Các anh không thấy áp lực đâu, chỉ thấy kết quả thôi.
 
Ở Real madrid, Không bao giờ nói chuyện ngày mai. Mà là
 
"Không, người anh em. Hãy nói chuyện hôm nay"
 
Mùa trước là mùa của thất bại. Chúng tôi biết điều đó. Chúng tôi không giành được gì cả. Số 0 tròn trĩnh. Đó là một trải nghiệm hết sức tồi tệ. Nhưng tinh thần của tôi vẫn cao, bởi nó khiến chúng tôi lại có cảm giác "đói". Tôi cảm thấy sự khao khát đó giống như hồi còn là 1 cậu bé.
 
Anh biết đấy, tôi lên máy bay tới Brazil khi mới 18, không biết rằng tôi sẽ ký bản hợp đồng lớn ấy. Tôi nghĩ Real Madrid sẽ dẫn tôi đi kiểm tra y tế. Tôi đi cùng vợ tương lai, ông và bạn thân nhất của tôi. 4 người chúng tôi và một chiếc máy định vị. Đó là những gì chúng tôi có. Người duy nhất ở Brazil biết tôi sẽ đi đâu là cha tôi.
 
Real Madrid là một câu chuyện thần thoại phải không?
 
Anh không lên máy bay và nói với gia đình là "À đúng rồi, con chuẩn bị khoác áo Real madrid đấy, gặp lại mọi người sau nhé."
 
Anh đang mơ, người anh em ạ.
 
Tôi nhớ mình ngồi ở văn phòng của Real Madrid sau khi kiểm tra y tế, và một trong số những HLV nói rằng "Này Marcelo, cậu chuẩn bị phải mua vest và cà vạt cho ngày mai nhé."
 
Và tôi nói với ông ấy – tôi thề với anh đó là thật – tôi nói "Này ông, vest và cà vạt á? Để làm gì thế?"
 
Và ông ta nói "Để làm gì ấy à? Để thuyết trình. Ở Bernabeu, con trai à"
Hahhahahaha
 
Khi họ đưa bản hợp đồng ra trước mắt tôi, tôi ký tên rất nhanh.
 
Bam. Marcelo Vieira da Silva Júnior. 

Đáng lẽ tôi phải ký bằng máu, người anh em ạ.
 
Tôi nhớ đó là bản hợp đồng 5 năm. Giờ thì đã 13 năm rồi, Cậu bé Marcelinho từ Rio vẫn đang ở đây.
 

Tôi xin lỗi những ai đã nghi ngờ tôi, nhưng tôi sẽ không đi đâu cả. Với tôi, là một cầu thủ nước ngoài khoác áo lâu nhất ở Real Madrid còn hơn cả một vinh hạnh. Đó là một câu chuyện thần thoại. 
 
Hi vọng sau khi đọc những dòng này, các anh sẽ hiểu điều này có ý nghĩa thế nào đối với tôi.
 
Thước phim cuối cùng hiện ra trong đầu tôi: Khi đó tôi 8 tuổi. Chúng tôi đã hết sạch tiền. Gia đình tôi không có đủ xăng để đưa tôi đi tập bóng đá hàng ngày. Vì thế sự hi sinh của ông tôi đã thay đổi cuộc đời tôi. Ông bán chiếc Volkswagen cũ để lấy tiền mua vé xe buýt cho tôi. Ngày nào ông cũng đưa tôi đi tập luyện bằng xe buýt.
 
Hàng ngày, dưới cái nắng ở Rio, chúng tôi luôn bên nhau.
 
Hàng ngày, dù tôi có chơi thế nào, ông đều nói "Cháu là người giỏi nhất. Cháu là Marcelinho của ta. Một ngày nào đó, cháu sẽ khoác áo Brazil. Một ngày nào đó, ta sẽ thấy cháu ở Maracana."
 
Khoảnh khắc đó đã 25 năm rồi nhưng nó hiện ra rõ nét trong đầu tôi với độ phân giải 4k. Tôi có thể cảm nhận được mùi của chiếc xe buýt ngay lúc này cơ mà.
 
Ông tôi đã hi sinh cả đời cho giấc mơ của tôi. Bạn bè ông đã từng trêu chọc rằng ông phá sản, và rồi ông lại nói những câu nói rất đắt. Ông lột cái túi rỗng trong quần ra và nói Mẹ kiếp, nhìn tao này. Chả một xu dính túi, nhưng tao vẫn thấy yêu đời vãi cả đạn!”
 
Ông đã tin tưởng tôi.
 
Đó là lí do vì sao tôi khóc trong trận gặp Liverpool, khi bóng bay ra ngoài sân.
 
Tất cả ký ức bỗng ùa về.
 
Nghe này, tôi không biết còn bao nhiêu mùa nữa tôi cống hiến cho Madrid. Nhưng tôi có thể hứa với anh – thề có Chúa – tằng tôi sẽ bỏ lại tất cả mọi thứ trên thảm cỏ mùa này.
 
Như ông nói: Tóc, râu và bộ ria.
 
Có nhiều câu chuyện đằng sau mà mọi người không được biết. Tôi muốn chia sẻ với các anh những câu chuyện này để các anh có thể hiểu chúng tôi đã cố gắng thế nào, cười ra sao và chúng tôi đã tiến xa đến thế nào. Tôi còn nhiều câu chuyện để kể lắm Các anh phải đợi chút nhé. Sẽ có sớm thôi.
 
Giờ thì tôi có một thông điệp cho những ai đang ngờ vực.
 
Real Madrid sẽ trở lại.
 
Các anh có thể đưa câu đó vào poster và dán lên tường.
 
Nguyện cầu hàng đêm.
 
Chúng tôi sẽ trở lại!

Nguồn: Players' Tribune

Bob (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Nghịch lý Nicolas Jackson

“Hôm nay, Jackson vừa cầu thủ xuất sắc nhất vừa là cầu thủ tệ nhất trên sân - điều mà tôi chưa từng thấy trong bất kỳ trận đấu nào trước đây”, cựu danh thủ hiện đang làm việc tại Talksport - Stuart Pearce đã bình luận như thế về màn trình diễn của Nicolas Jackson trong thất bại 0-1 của Chelsea trước Man City ở bán kết FA Cup.

X
top-arrow