Trong những khu ổ chuột ở thành phố nghèo Bari, người ta vẫn luôn nhớ về cái tên Antonio Cassano như một biểu tượng cho tài năng trời phú, một niềm cảm hứng để vượt lên số phận nghiệt ngã. Và bên cạnh đó, tất nhiên là cả những vở kịch dở dang giữa cuộc đời.
NHỮNG VỞ KỊCH DỞ DANG GIỮA CUỘC ĐỜI
Mùa Hè 2004, tuyển Ý tham dự EURO với tư cách một trong những ứng viên hàng đầu cho ngôi vô địch. Tuy nhiên, ngay ở trận mở màn, Totti đã phải nhận thẻ đỏ cùng án treo giò ba trận, qua đó tự khép lại cơ hội cùng “cậu em” Cassano tái hiện những tình huống phối hợp ăn ý giống như trong màu áo Roma. Được đá chính thay người đồng đội cùng CLB, Cassano liên tiếp tỏa sáng ở hai trận còn lại của vòng bảng với những bàn thắng vào lưới Thụy Điển và Bulgaria nhưng đáng tiếc là Azzurri vẫn phải về nước sớm. Cho đến tận bây giờ, khoảnh khắc Cassano chạy như điên như dại để ăn mừng bàn thắng ghi được vào lưới ĐT Bulgaria vào những phút bù giờ rồi ngay lập tức ôm mặt bật khóc khi biết Italia vừa bị loại vẫn được xem là một hình ảnh đầy cảm xúc về chính con người và cuộc đời anh, một thần đồng xuất chúng nhưng lại mang trong mình tính cách quá hoang dại khiến cho thứ tài năng thiên bẩm và cả sự nghiệp đầy hứa hẹn trở nên dang dở, lỡ làng và nuối tiếc.
Khi Luciano Spalletti mới đến Roma trong tư cách một vị cứu tinh cho đội bóng thủ đô khi ấy đang thi đấu vô cùng bết bát, ông muốn nhanh chóng lập lại kỷ luật phòng thay đồ nhưng đã ngay lập tức vấp phải thái độ phản kháng mãnh liệt từ Cassano. Trước mặt vị chiến lược gia mới, anh hét lên: “Nói cho ông hiểu vấn đề này. Đây không phải là Udinese, nơi ông huấn luyện những cầu thủ vô dụng. Đây cũng không phải nhà ông, đây là nhà của tôi, hiểu không?”.
Đầu năm 2006, Cassano cập bến Real Madrid trong sự kỳ vọng xen lẫn những nỗi hoài nghi từ giới mộ điệu. Ở một tập thể có quá nhiều những ngôi sao hàng đầu như Zidane, Beckham hay Raul, tiền đạo trẻ người Italia quyết định chọn Ronaldo để “bầu bạn”, với lý do là bởi cả hai đều không mấy hứng thú với việc luyện tập. Lười biếng và không được ra sân thường xuyên, Cassano chuyển sang quan tâm đến phụ nữ và đồ ăn. Chuyện kể lại rằng ở khách sạn Mirasierra, trước thềm những trận đấu trên sân nhà, Cassano thường đặt phòng riêng cho một cô gái rồi sau đó, khi đêm đến, một tay phục vụ phòng với danh nghĩa “bạn bè” sẽ nhanh chóng đưa cô gái và đồ ăn lên cho Cassano… liên hoan. “Điều không tốt duy nhất về gã này là việc hắn không thể có mặt trong các trận đấu sân khách”, Cassano kể lại.
Rõ ràng, những tháng năm chơi bóng ở Tây Ban Nha đối với sự nghiệp của cựu chân sút Roma là một thảm họa. Vốn là một đứa trẻ với bản tính hoang dại, Cassano chẳng bao giờ có thể hòa nhập với dàn ngôi sao tại sân Bernabeu. Điều đó chỉ nhanh chóng khiến anh trở nên cảm thấy cô đơn và nhàm chán tất cả. “Cậu ta không phù hợp để sống ở những nơi như thế. Cassano không có một nền giáo dục đủ tương xứng để sống trong môi trường như vậy. Cậu ấy chỉ thích vui đùa, cợt nhả, sống bản năng và đơn giản hơn thế rất nhiều”, một người đàn ông Bari ngậm ngùi chia sẻ.
Quay trở lại nước Ý với điểm dừng chân là thành phố cảng Genoa, màu áo Sampdoria dần dần giúp Cassano tìm được niềm cảm hứng chơi bóng. Cùng với Giampaolo Pazzini tạo nên bộ đôi tấn công khét tiếng, Cassano đã giúp cho Sampdoria lần lượt lọt vào đến chung kết Coppa Italia (để thua Lazio) trước khi giành được vé tham dự vòng loại Champions League sau đó (xếp thứ tư ở Serie A). Nhưng rồi thất bại trước Werder Bremen cũng nhanh chóng khiến cho giấc mơ trời Âu của đội bóng chủ sân Luigi Ferraris vỡ vụn còn Cassano thì nổi điên với Ricardo Garrone, chủ tịch CLB, người mà anh từng gọi là… người cha mà tôi muốn có.
Rời bỏ thành phố Genoa, cựu tiền đạo Madrid tiếp tục chuyến phiêu lưu đến Milan hoa lệ. Trong màu áo đỏ đen, Cassano cũng có vài ba thời điểm lóe sáng nhưng ấn tượng để lại nhiều nhất chính là thời điểm anh bất ngờ đổ bệnh trên một chuyến xe buýt và buộc phải tiến hành phẫu thuật tim để duy trì tính mạng. “Tôi đã rất sợ hãi. Khi phải đối mặt giữa sự sống và cái chết, mọi thứ đều dần trở nên vô nghĩa. Tất cả đều mang một màu xám xịt. Nếu như thực sự có Chúa ở trên cao, tôi cầu xin Chúa hãy cho tôi gặp đứa con mới bốn tháng tuổi của mình thêm một lần nữa, trước khi tôi ra đi mãi mãi”, đó là tất cả những gì Cassano nghĩ đến trong những thời khắc sinh tử của cuộc đời. Hóa ra một kẻ bất cần như Cassano cũng có những nỗi sợ…
Bằng một phép màu nào đó, tiền đạo của AC Milan vẫn có thể trở lại sân cỏ, chỉ sau chưa đầy nửa năm trước khi quyết định chia tay Rossoneri. Nhưng rồi tất cả những gì mà anh làm được sau đó trong màu áo Inter Milan, Parma, Sampdoria (lần hai) hay Verona chỉ khiến cho mọi người cảm thấy thất vọng và ngán ngẩm. Hủy hợp đồng, tuyên bố giã từ sự nghiệp rồi lại quay lại thi đấu, tuyên bố mình sẽ chơi bóng… miễn phí, Cassano chẳng khác nào một gã hề trên những mặt báo. Thậm chí, cánh nhà báo Italia còn phải đặt ra thêm khái niệm “Cassanate” để nói riêng về… những trò lố của Cassano.
Giờ đây, sau khi đã trải qua một sự nghiệp đầy rẫy những thăng trầm và biến động, Cassano quyết định lựa chọn sống cùng cô vợ Carolia cùng hai cậu con trai Christopher và Lionel. Mỗi buổi sáng, cựu ngôi sao ĐT Italia dậy sớm đưa bọn trẻ đến trường, rồi tập luyện. Đến chiều, Cassano đưa vợ đi mua sắm trước khi đón hai con về đi chơi và ăn tối. “Cuộc đời tôi bây giờ thật tuyệt vời. Tình yêu của Carolina đã giúp tôi trở thành một người khác”. Thậm chí, Cassano còn bảo rằng nếu như gặp được Carolina từ khi 20 tuổi, có lẽ anh đã giành… Quả bóng Vàng.
Mọi thứ dường như đang rất yên bình, nhưng đến Chúa cũng chẳng thể nào biết được Cassano rồi sẽ lại tiếp tục gây nên điều gì? Trong những khu ổ chuột ở thành phố nghèo Bari, người ta vẫn luôn nhớ về cái tên Antonio Cassano như một biểu tượng cho tài năng trời phú, một niềm cảm hứng để vượt lên số phận nghiệt ngã. Và bên cạnh đó, tất nhiên là cả những vở kịch dở dang giữa cuộc đời.
-Ole-