Gặp Mexico đêm nay sẽ là trận đấu thứ 100 trong màu áo tuyển quốc gia của Andrea Pirlo. Từ giờ đến cuối sự nghiệp, không chỉ các tifosi, mà CĐV bóng đá trên toàn thế giới, phải trân trọng những ngày tháng cuối được xem Pirlo chơi bóng. Pirlo bây giờ, cũng giống Roger Federer của môn quần vợt.
Từ cây vợt gỗ của Federer
Roger Ferderer giơ tay chào các khán giả ở sân Trung tâm lần cuối, sau trận chung kết Wimbledon mà anh, một lần nữa, hạ Rafael Nadal. Các khán đài rền vang tiếng vỗ tay. Không chỉ là mừng vui vì vừa được xem một trận gay cấn với những pha bóng đẹp, các CĐV của FedEX còn có chút hể hả sau chiến thắng trước Nadal, người tương phản với Federer như nước với lửa.
Federer không nhanh, không mạnh, không khỏe bằng Nadal. Nhưng anh đã thắng, bằng sự thanh lịch, điềm tĩnh và đáng nể phục hơn, với một chiếc vợt bằng… gỗ, từ những năm 1970, mượn của huyền thoại Bjorn Borg (!?) Đó là thành tích kỳ diệu, vượt xa mọi toan tính kỹ thuật và không tuân theo những tiến bộ công nghệ trong môn thể thao này, suốt 30 năm.
Dĩ nhiên, “chiếc vợt gỗ của Federer” có thể chỉ là một câu chuyện hư cấu, nhưng ý nghĩa sâu xa của nó thì lại rất gần những gì Andrea Pirlo đã làm trong sự nghiệp. Hôm nay, Pirlo đá trận thứ 100 trong màu áo Azzurri, thành tích không thể tin nổi nếu ta nhìn lại những gì anh có: Không sức mạnh, không biết tranh chấp, thậm chí có thể gọi là ẻo lả, Pirlo vẫn trở thành huyền thoại ở vị trí trung tâm, vốn đòi hỏi thể lực kinh khủng trong bóng đá hiện đại.
Anh không khoe khoang bắp đùi săn chắc hay cơ bụng sáu múi như Cristiano Ronaldo. Anh không phải là “Bò rừng Bison” như Essien, không có tốc độ của thần gió như Thierry Henry hay được chơi trong những cỗ máy chiến thắng của Barcelona hoặc Bayern Munich. Pirlo không biết đánh đầu. Pirlo dễ dàng bị loại chỉ bằng một cú đẩy vai. Pirlo không có tốc độ, thứ đã khiến Dimitar Berbatov phải bật bãi khỏi M.U…
Nhưng bất chấp, Pirlo, cùng với Xavi của Tây Ban Nha, vẫn là hai tiền vệ xuất sắc nhất trong thế hệ của mình. Cho đến giờ, anh là một trong những “centrocampista” (tiếng Ý, nghĩa là tiền vệ trung tâm) xuất sắc nhất lịch sử bóng đá Italia. Anh làm được tất cả, dù tạo hóa chống lại anh.
Đến Pirlo - một cuộc cánh mạng
Phong cách thoải mái của Pirlo gợi nhớ đến những tiền vệ thi đấu vào những năm 1960, 70, 80 của thế kỷ trước, là Giancarlo Antognoni, Gunter Netzer, Socrates và Glenn Hoddle. Dù có thể không chơi cùng vị trí, nhưng Pirlo cũng như những người này, đều tạo nên một thương hiệu kỹ thuật, để xuất sắc tồn tại trong không gian ngập tràn những “võ sĩ giác đấu”.
Gặp Mexico đêm nay sẽ là trận đấu thứ 100 trong màu áo tuyển quốc gia của Pirlo |
Juan Roman Riquelme, tiền vệ người Argentina, đã bị Marcelo Bielsa bỏ rơi khỏi đội hình dự World Cup 2002 vì “quá chậm để thích nghi với bóng đá hiện đại”. Riquelme được mô tả là “số 10 cổ điển cuối cùng”, người luôn bắt các HLV phải xây cả đội bóng xung quanh anh.
Pirlo, trẻ hơn Riquelme 1 tuổi, cũng sở hữu những đặc điểm như thế: Khả năng điều tiết, làm chủ nhịp điệu trận đấu bằng trí thông minh, tầm nhìn siêu hạng, khả năng chuyền bóng tuyệt đỉnh của anh, khiến cả những cỗ máy tối tân nhất cũng không hiểu nổi. Cách anh tạo ra không gian, hơi nhún vai xuống khi chuyền, làm động tác giả trong các quả tạt, hay cách anh đá phạt, các hậu vệ và thủ môn đều biết trước, nhưng không thể cản được. Pirlo luôn như lạc giữa trận đấu, một gã lãng tử không bon chen.
34 tuổi, anh đã tuyên bố rằng sẽ từ giã sự nghiệp thi đấu quốc tế sau World Cup 2014, mặc dù năm 2012, Pirlo vẫn cho thấy anh chưa hề già. Nhưng rồi sẽ đến giờ phút đó. Người Ý đang tận hưởng những ngày tháng cuối cùng được xem Pirlo chơi bóng, đồng thời, ngó qua anh chàng Verratti xem, anh học được những gì ở tiền bối.
Verratti, thậm chí nhỏ con và “ẻo lả” còn hơn Pirlo, liệu có làm được như đàn anh không? Không phải lúc nào cũng có thể thắng Nadal bằng một cây vợt gỗ.
Dự đoán: 1-1
(Theo Thể Thao Văn Hoá)