Những ai đã chứng kiến trận giao hữu này có thể nhận ra một điều khá kì quặc: Brazil chơi phản công còn những người Italia tấn công, tạo không ít cơ hội ghi bàn để buộc Julio Cesar phải làm việc hết công suất. Trận đấu kết thúc với tỉ số 2-2, nhưng Italia đã nhìn xa hơn thế nữa, đến Confederations Cup tháng 6 này, và World Cup một năm sau nữa, đều ở Brazil.
Một thắng lợi không chỉ về tinh thần
Xác định một tinh thần thi đấu như thế nào, khi đối mặt với Brazil, dù là trước đây, khi họ luôn là số 1 thế giới, cũng như bây giờ không còn thế nữa bởi sự thống trị đã kéo dài quá lâu của Tây Ban Nha, không phải là câu hỏi phức tạp với người Italia. Phòng ngự và phản công, tận dụng tối đa những cơ hội và khoảng trống để tìm cách đâm một nhát dao vào đối thủ để rồi chờ cho đến hết trận là cách gần như duy nhất mà họ đã luôn làm, kể cả khi Italia mạnh nhất.Balotelli (giữa) tỏa sáng trong trận hòa 2-2 trước Brazil
Những trận đấu ngang cơ và thắng lợi trong các cuộc đọ sức với đội bóng vàng-xanh rất ít. Họ đã hạ gục Brazil ở Espana 82 nhờ những bàn thắng của Paolo Rossi. Họ đã chơi ngang ngửa với Brazil ở Chung kết World Cup 1994 nhưng rồi cũng thua trên chấm phạt đền. Và từ đó, Italia luôn dưới Brazil nhiều bậc về chất lượng cầu thủ, lối chơi và cả tinh thần chiến đấu.
Espana 82 là lần gần nhất Italia chiến thắng Brazil và cú đúp của Del Piero ở giải tiền World Cup năm 1997 là những bàn thắng gần nhất của Italia vào lưới đội bóng samba. Sau đó là thất bại kép trước Brazil vào năm 2009 (0-2, 0-3) mà trong đó, trước những cầu thủ Italia sợ sệt và lúng túng, những người như Felipe Melo cũng trở thành khổng lồ. Một năm sau đó, Italia thua tán loạn ở World Cup trên đất Nam Phi.
Nhưng đêm Geneva, đấy là một Italia hoàn toàn khác, với một tinh thần khác. Tấn công Brazil ngay từ những phút đầu với những cơ hội của Giaccherini (đá hộ công trong sơ đồ 4-3-1-2), Balotelli và Maggio, Italia đã tiếp tục khẳng định hướng đi mà Prandelli đã mở ra cho đội kể từ mùa xuân 2011: từ bỏ tư duy phòng ngự thực dụng truyền thống để áp dụng một lối chơi tấn công cởi mở, phóng khoáng và có thể chấp nhận rủi ro nhiều hơn so với quá khứ.
Hai bàn thua ở cuối hiệp 1 từ những sai lầm của hàng thủ (chủ yếu từ cánh của De Sciglio, lần đầu ra mắt đội tuyển ở tuổi 20) chỉ càng khiến cho các học trò của Prandelli trở nên mạnh mẽ và lì lợm hơn. Thay đổi đội hình sang sơ đồ 4-3-3 kiểu Milan ở đầu hiệp hai, với El Shaarawy vào sân ở cánh trái và Cerci lần đầu ra mắt Thiên thanh ở tuổi 25, đã dẫn đến hai bàn thắng của Italia, trước khi họ bỏ lỡ cơ hội ghi bàn quyết định 3-2 ở những phút cuối cùng.
Mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn
Những gì chứng tỏ ở trận gặp Brazil cho thấy sự tiến bộ đáng kể của Italia trên nhiều mặt. Trong trận giao hữu trước đó với một Hà Lan trẻ hóa toàn diện và trong một năm nữa sẽ trưởng thành để khoác lên mình chiếc áo ứng viên vô địch World Cup, Italia có những sa sút đáng ngại: mỗi cầu thủ chạy ít hơn mức độ trung bình trong các trận trước đó dưới thời Prandelli 4,5 km. Ở Geneva không phải là một Italia mệt mỏi, mất tập trung như trước Hà Lan, mà là một Italia khác, mạnh hơn, tự tin và bản lĩnh hơn. Prandelli đã thành công trong việc biến trận đấu với một đối thủ mà Italia 30 năm chưa đánh bại và luôn khiến họ phải lui về cố thủ thành một chuẩn bị tinh thần rất lớn cho chiến dịch Confederations Cup và World Cup trong thời gian không lâu nữa.
Sự chuẩn bị ấy, với tinh thần tấn công mạnh mẽ Brazil ở Geneva, luôn rất có ích. Lippi từng thừa nhận rằng, hành trình vô địch World Cup 2010 của Italia trên thực tế bắt đầu từ mấy tháng trước đó, khi họ đánh bại Hà Lan và Đức trong các trận giao hữu mấy tháng trước giải. Gần một năm trước EURO 2012, chiến thắng Tây Ban Nha ĐKVĐ thế giới 2-1 ở Bari đã tăng thêm sự tự tin và chín chắn cho một đội ngũ đang vật vã tìm con đường thoát khỏi khủng hoảng kể từ sau thảm họa World Cup 2010.
Brazil bây giờ chỉ đứng thứ 18 thế giới, trong khi Italia đứng thứ 5, nhưng sự khác biệt về vị trí ấy không hề nói lên rằng, Brazil yếu hơn Italia. Họ là đội chủ nhà của World Cup 2014 và đối thủ đáng gờm của bất cứ ai. Hòa Brazil trên thế thắng là một điều có thể gây ngỡ ngàng cho những ai ít xem Italia, nhưng những gì diễn ra ở Geneva là logic. Các tifosi hoàn toàn có lí do để tin, rằng con đường mà Italia đã đi với Prandelli là đúng hướng.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)