Đi ngược lại xu thế
World Cup 2010 chứng kiến sự lên ngôi của sơ đồ 4-2-3-1. Brazil sử dụng 4-2-3-1. Hà Lan sử dụng 4-2-3-1. Và Tây Ban Nha, sau khi không thể chịu đựng được nỗi thất vọng mang tên Fernando Torres, cũng chuyển sang 4-2-3-1. Nhưng các sơ đồ dù có như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là phần "xác", bất biến và cứng nhắc. Còn phần "hồn", phần quan trọng nhất, thì lại do ý chí của các đội bóng chi phối. Cùng là 4-2-3-1, nhưng cách tiếp cận với trận đấu của TBN rõ ràng là khác xa so với Brazil và Hà Lan. Brazil và Hà Lan đều đặt sự an toàn lên trên hết với ít nhất 6 cầu thủ thường xuyên đứng bên phần sân nhà, trong khi TBN, ngược lại, thường xuyên có tới 6 cầu thủ ở phần sân của đối phương, với ý tưởng thật "dịu dàng" là đàn áp và không cho họ có cơ hội lên bóng.
Sau thất bại trước Thụy Sỹ ngay trong ngày ra quân, đã có một số ý kiến kêu gọi Del Bosque từ bỏ tiqui-taca rườm rà và đang bị bắt bài để chuyển sang một cách chơi khác mang tính trực tiếp hơn. Đáp lại, "Ngài râu kẽm" và các học trò tuyên bố có chết cũng phải chết cùng sự lựa chọn của chính mình. Và họ đúng là đã kiên trì theo đuổi sự lựa chọn của mình cho tới tận những phút cuối cùng, nhưng thật vui là đã không có ai phải "chết" vì sự lựa chọn đó. Sau trận thua Thụy Sỹ, TBN đã thắng 6/6 trận còn lại. Và dù vẫn còn lúc này lúc nọ, hay tỉ số của các trận đấu không được ấn tượng như người ta chờ đợi, song nhìn chung, TBN càng chơi càng nhuần nhuyễn và niềm tin mà họ tạo được là càng ngày càng lớn. Đó chính là sự tự hoàn thiện mà mọi nhà vô địch World Cup đều phải có.
Vinh quang ngọt ngào
Trước giải đấu ở Nam Phi, World Cup với người TBN chẳng khác nào một cơn ác mộng còn… dang dở. Không ai quên được gương mặt nhòe máu và nước mắt của Luis Enrique sau khi bị tiền đạo Tassotti của Italia đánh cho vỡ mũi trong trận đấu ở World Cup 1994. Không ai quên được vẻ mặt thẫn thờ của Raul và các đồng đội trong trận đấu cuối cùng ở vòng bảng World Cup 1994 với Bulgaria, trận đấu mà TBN đã thắng tới 6-1 song rốt cuộc vẫn bị loại. Cũng chẳng ai quên được vẻ ngơ ngác của Joaquin và Morientes trong trận đấu với chủ nhà Hàn Quốc khi bàn thắng hoàn toàn hợp lệ của Moro bị trọng tài người Ai Cập Al-Ghandour phũ phàng từ chối. Và bốn năm trước là thất bại 1-3 trước người Pháp ở vòng 2, một thất bại được thế giới coi là minh chứng rõ nhất cho sự ngây ngô… "điển hình" của người TBN.
Có nhiều lý do giải thích cho sự kém cỏi của TBN ở World Cup. Nhưng lý do quan trọng nhất và cũng đơn giản nhất là các thế hệ trước đây của họ chưa đủ giỏi. Bây giờ, TBN đang sở hữu cả một thế hệ Vàng, những người ngoài tài năng còn được trui rèn rất nhiều về bản lĩnh sau chiến thắng lịch sử ở Euro 2008, và sẽ là quá nghiệt ngã nếu thế hệ ấy không thể một lần lên đỉnh. Nếu bạn vẫn cho rằng TBN không xứng đáng với chức vô địch này, hãy thử trả lời câu hỏi liệu còn đội bóng xứng đáng hơn? Liệu còn đội bóng nào chơi như thể chấp người (Torres) mà vẫn luôn thể hiện được sự vượt trội? Liệu còn đội bóng nào sở hữu cặp tiền vệ xuất sắc hơn Xavi-Iniesta, tiền đạo săn bàn hay hơn Villa, thủ môn chắc chắn hơn Casillas hay cặp trung vệ hiểu nhau hơn Pique-Puyol? Chắc chắn là không!
Đừng nghi ngờ nữa! Hãy cám ơn người TBN. Với chiến thắng ở Soccer City, Iniesta và các đồng đội đã chứng minh cho cả thế giới thấy rằng người ta vẫn có thể chiến thắng bằng những giá trị nguyên sơ nhất của bóng đá, đó là chơi và để người khác cùng chơi.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)