Năm 2003, khi tiến hành bầu chọn cầu thủ xuất sắc nhất thế giới trong thế kỷ 20, FIFA đã gặp phải tình huống hết sức oái ăm. Trong khi các nhà chuyên môn chọn Pele thì người hâm mộ đã chọn Maradona, buộc FIFA phải trao giải thưởng cho cả hai. Maradona không đồng tình với điều đó và đã rời khỏi buổi lễ tôn vinh sau khi nhận giải thưởng, vì “Cậu bé vàng” không chấp nhận đội trời chung cùng Pele. Đó là cá tính của một “số 10” huyền thoại, người mà tài năng được thừa nhận rộng rãi trong vai trò của một cầu thủ. Chính đội trưởng Maradona đã góp công lớn trong việc mang về danh hiệu vô địch thế giới lần thứ hai cho bóng đá Argentina, sau trận chung kết World Cup 1986 với người Đức ở Mexico. Trên sân cỏ, Maradona không khác nào một vị Thánh sống.
Mueller đã ngoan ngoãn làm theo lời đề nghị có phần thiếu lịch sự của “Cậu bé vàng” và anh cũng không lên tiếng đáp trả trên các phương tiện truyền thông. Cách tốt nhất để nói với Maradona là bằng ngôn ngữ bóng đá, trên sân cỏ. Cho đến trước khi Argentina gặp Đức ở tứ kết World Cup 2010, hẳn Maradona đã phải biết Mueller là ai và lên phương án ngăn chặn tài năng mới 21 tuổi này. Nhưng hàng thủ của Argentina đã không thể chống lại được Mueller, khi cú rướn người vừa đủ chạm đầu vào bóng của anh sau cú đá phạt từ chân Bastian Schweinsteiger đã mở ra một thảm họa mới cho bóng đá Argentina. Lúc đó, chẳng biết Maradona nghĩ gì về Mueller và những phát biểu mà ông đã đưa ra tròn bốn tháng trước đó. Giờ đây thì chắc chắn ông đã biết Mueller là ai. Đó chính là kẻ đã đẩy Maradona và Argentina xuống địa ngục. Bốn bàn không gỡ của một đội bóng được xem là thế hệ vàng, chưa bao giờ Argentina thất bại nhục nhã đến thế.
Không chỉ bẽ mặt với giới truyền thông, Maradona còn bẽ mặt trước một chú nhóc mà bốn tháng trước đó ông còn không thèm đếm xỉa đến. Xin lỗi nhé, Maradona. Bây giờ là năm 2010 chứ không phải thời điểm của 24 năm về trước, khi Mueller còn chưa chào đời, khi “Cậu bé vàng” mặc sức làm mưa, làm gió trên sân cỏ...
(Theo Thể Thao Văn Hoá)