“King Kazu” sẽ gia nhập Fukushima United theo hợp đồng cho mượn 1 năm sau khi thi đấu mùa trước cho Atletico Suzuka ở giải hạng 4.
Thương vụ này hiện vẫn chưa được công bố chính thức, nhưng những lần chuyển đội gần đây của Miura thường được thông báo vào lúc 11:11 sáng ngày 11/1, như một cách gợi nhắc số áo của ông.
Cựu tuyển thủ Nhật Bản sẽ bước sang tuổi 59 vào tháng 2.
Nếu chỉ nhìn vào chuyên môn thuần túy, sự hoài nghi là dễ hiểu. Miura không còn là tiền đạo có thể tạo khác biệt như thời đỉnh cao. Thể lực, tốc độ và khả năng chịu tải của ông không cho phép thi đấu với nhịp độ cao trong thời gian dài. Nhưng từ đó kết luận rằng ông chỉ tồn tại để trình diễn thì chưa công bằng với cách bóng đá Nhật Bản đang vận hành câu chuyện này.
Miura được đăng ký thi đấu chính thức, tập luyện theo giáo án của đội và vào sân trong những thời điểm có tính toán. Ở nhiều trận, ông chỉ đá vài phút cuối, vai trò gần với phương án dự phòng hơn là nhân tố chủ lực. Điều quan trọng là ông không giữ một suất đá chính cố định, cũng không buộc đội bóng phải điều chỉnh lối chơi để phục vụ mình. Trong một môi trường đề cao kỷ luật và tập thể, rất khó để một “màn diễn” kéo dài nếu nó không còn đem lại giá trị thực tế cho phòng thay đồ và ban huấn luyện.
Ở góc nhìn rộng hơn, Miura là biểu tượng sống của bóng đá Nhật. Ông là cầu nối giữa giai đoạn sơ khai của J League và hiện tại, khi bóng đá Nhật đã trở thành một hệ thống chuyên nghiệp, bền vững. Nhiều nền bóng đá chọn tôn vinh huyền thoại bằng lễ tri ân, phim tài liệu hoặc các vai trò bên ngoài sân cỏ. Nhật Bản chọn cách khác, để một huyền thoại vẫn được xỏ giày, với điều kiện ông tôn trọng đội bóng và giới hạn của mình.
Bản thân Miura cũng thường nói ông thi đấu vì còn động lực, còn niềm vui, và vì vẫn muốn đáp lại niềm tin của tập thể. Khi câu chuyện được đặt đúng vai như vậy, sự hiện diện của King Kazu không phải trò lố. Nó là một biểu tượng được giữ lại có kiểm soát, đủ để truyền cảm hứng mà không làm tổn hại tính cạnh tranh.