Dù không được đào tạo ở Juventus cũng như chẳng chấm dứt sự nghiệp tại đây nhưng Del Piero vẫn được xem là huyền thoại vĩ đại bậc nhất trong lịch sử "Bà đầm già" thành Turin. Hãy cùng xem những cú sút phạt đẳng cấp mang thương hiệu Del Piero.
Tiểu sử tóm tắt của Del Piero
Ở tuổi 13, Del Piero trải qua một ngã rẽ quan trọng, khi được CLB chuyên nghiệp Padova tuyển vào đội trẻ. Từ đây, Alex tạo bước đệm để đặt chân đến Juve, trước khi chiếm vị trí của cái tên lừng lẫy lúc bấy giờ: "tóc thần thánh đuôi ngựa" Roberto Baggio.
Từ tiền đạo xuống làm thủ môn, và từ việc đứng trong khung thành chuyển lên đá ở vị trí cao nhất, Del Piero trải qua không ít biến động những ngày tập cùng đội trẻ địa phương San Vendemiano. Vốn chỉ là một đội bóng nghiệp dư của xứ Veneto, nên thực tế việc đào tạo trẻ ở đây không tốt.
Dù vậy, với phẩm chất kỹ thuật và độ dẻo dai, đặc biệt là những cú sút có độ chính xác cao bằng má trong, khả năng sút phạt, Alex trở thành hiện tượng của San Vendemiano lẫn bóng đá Veneto. Sự trưởng thành vượt bậc đã giúp cậu nhóc lọt vào mắt của những nhà tuyển trạch của Padova - một đội bóng chuyên nghiệp từng có nhiều năm thi đấu ở Serie A.
Ngày ấy, Padova vừa vượt qua cuộc khủng hoảng từ vụ dàn xếp tỷ số ở Serie B (mua điểm từ Taranto để trụ hạng; tính đến trước trận gặp Padova, Taranto đã chắc chắn xuống Serie C1). Marino Puggina, một trong những vị Chủ tịch vĩ đại nhất lịch sử Padova, đã hướng CLB đi theo con đường đào tạo trẻ để tìm lại vinh quang. Với chính sách của Puggina, CLB này cử người đi săn lùng những tài năng trẻ khắp Italia, và ưu tiên là xứ Veneto.
Trong một giải giao hữu giữa các đội trẻ địa phương ở Veneto, với sự tham dự của Padova, Modena, Anconitana, Mantova và San Vendemiano, Alex là gương mặt nổi bật nhất. Hoàn toàn bị chinh phục, các cộng sự của Chủ tịch Puggina quyết định mang Alex về Padova. Thời điểm đó là năm 1988, khi cu cậu mới vừa bước qua tuổi 13. Môi trường chuyên nghiệp của Padova giúp Alex tiến bộ rất nhanh, và sớm trở thành thành viên của đội Allievi (lứa tuổi 15-16). Giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp càng thôi thúc Alex nỗ lực tập luyện chăm chỉ.
Mỗi tháng, tùy theo điều kiện tài chính của gia đình, cha mẹ thường đi xe lửa lên Padova để thăm Alex (có khi một, hoặc hai lần). Một trong những câu nói của người cha mà Alex chưa bao giờ quên được là"ngay cả một ổ bánh mì rẻ nhất, chúng ta cũng phải nỗ lực lao động mới có thể kiếm được". Câu nói đó luôn là một động lực với Del Piero, cho đến ngày hôm nay.
Không lâu sau khi đón sinh nhật thứ 16, và đang là trụ cột của đội Allievi, anh chàng đang đến tuổi trưởng thành được Mauro Sandreani - HLV của Padova, triệu tập đến văn phòng. "Tôi muốn từ bây giờ cậu lên tập luyện cùng đội lớn. Đã đến lúc cậu tiếp cận với môi trường lớn hơn". Và, ở tuổi 16, Alex là thành viên Padova dự Serie B, một bước tiến rất ấn tượng và quan trọng.
Ngày 22/11/1992 đánh dấu cột mốc đáng nhớ, khi cầu thủ 18 tuổi Del Piero có bàn thắng đầu tiên cho Padova. "Bàn thắng đầu tiên với tư cách một cầu thủ chuyên nghiệp, tôi chưa bao giờ quên cảm giác ấy. Đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được trên khán đài các tifosi đang gọi Del Piero, Del Piero!" - anh tâm sự.
Chỉ đá 14 trận và ghi 1 bàn cho Padova ở Serie B, nhưng những phẩm chất đặc biệt của Del Piero đã thu hút sự chú ý của rất nhiều CLB hàng đầu Serie A. Mùa hè 1993, Milan là đội đầu tiên tiếp xúc với Padova để đưa ra đề nghị. Tuy vậy, do dư thừa ngôi sao trên hàng công, nên nhà vô địch Serie A, do Fabio Capello dẫn dắt, đã lưỡng lự trước đòi hỏi của Padova.
Milan phân vân, còn Juve thì không. Giampiero Boniperti, người vừa thôi cương vị Chủ tịch Juve nhưng vẫn tham gia vào những quyết định quan trọng, đã trực tiếp liên vệ với Padova và Del Piero. Boniperti nhận định, Del Piero có những phẩm chất để lặp lại những gì ông từng làm trên sân cỏ.
Như để khẳng định tầm nhìn của mình, Boniperti quyết định mang Del Piero về Delle Alpi (sân nhà của Juve khi ấy) với chi phí chẳng rẻ chút nào với một cầu thủ 18 tuổi: 5 tỷ lire (đơn vị tiền tệ cũ của Italia, khi chưa dùng đồng euro - Tương đương gần 3 triệu USD). Mức lương mà Del Piero nhận được là 150 triệu lire mỗi mùa, chưa tính cả khoản thưởng.
Cuộc chuyển nhượng từ Padova đến thành Torino như một giấc mơ. HLV Giovanni Trapattoni dùng Del Piero rất ít, và Alex phải đá song song giữa đội một của Juve và đội Primavera (đội trẻ, lứa tuổi 18-20). Dù vậy, 5 bàn thắng sau 11 trận ở Serie A là một thành công rất đáng khích lệ trong mùa giải đầu tiên của Alex với Juve.
Một biến động cực lớn diễn ra trong nội bộ Juve mùa hè 1994. Luciano Moggi, người từng rất thành công trong vai trò điều hành ở các đội bóng Napoli và Torino, được Juve đưa về giữ cương vị tổng giám đốc. Với cái nhìn của một "bố già", Moggi thay đổi hoàn toàn Juve. HLV vô danh Marcello Lippi được chọn thay Trap.
Với sự tác động của Moggi, Del Piero được đá chính trong mùa giải 1994-95, trong khi Roberto Baggio phải đóng vai dự bị. Với 29 trận trong mùa giải, anh trở thành một phần quan trọng, giúp Juve giành Scudetto ngay mùa giải đầu tiên với Lippi và Moggi, kết thúc 3 năm liên tiếp thống trị Serie A của Milan.
Cũng trong mùa giải 1994-95, Juve thắng Parma với tổng tỷ số 3-0 sau hai lượt trận chung kết Coppa Italia, để hoàn tất cú đúp. Sự trưởng thành vượt bậc của Del Piero trong màu áo Juve đã đưa Moggi đi đến một quyết định: bán Roberto Baggio sang Milan. Trong mắt các tifosi Juve, Baggio là một huyền thoại, và nhiều người hụt hẫng khi anh phải ra đi. Nhưng trong mắt Moggi, Del Piero là sự kế thừa hoàn hảo cho "tóc đuôi ngựa thần thánh".
Moggi chưa một lần đá bóng, nhưng cách nhìn cầu thủ của ông thì gần như không bao giờ sai lầm. Nỗi nhớ Baggio nhanh chóng trôi qua trong lòng các Bianconeri, vì họ nhanh chóng tìm cho mình một biểu tượng mới: Alessandro Del Piero.
Mùa hè 1994, sự xuất hiện của bộ ba Moggi - Giraudo - Bettega, và chiếc ghế huấn luyện được trao Marcello Lippi, là bước ngoặt quan trọng đối với Del Piero. Anh giành vị trí chính thức trên hàng công Juve, được chơi cùng những đàn anh mình yêu thích như Vialli, Ravanelli.
Del Piero đã cùng Juve giành Scudettto và Coppa Italia trong mùa giải 1994-95. Thước đo chính xác nhất cho những đóng góp của tiền đạo này với Juve là việc được triệu tập vào ĐTQG Italia. Vinh quang đến với Del Piero một cách nhanh chóng. Chính phong độ chói sáng của Alex mà Luciano Moggi đi đến quyết định tập trung xây dựng Juve quanh anh, và "tống" Roberto Baggio sang Milan.
Các tifosi Juve nghi ngờ cách làm việc của Moggi. Giới truyền thông Italia cũng "đánh hội đồng" Moggi và các làm việc của Juve, vì đơn giản Baggio đang là ngôi sao hàng đầu đất nước hình chiếc ủng. Nhưng Del Piero đã chứng minh Moggi không sai. Trong mùa giải 1995-96, Alex cùng Juve giành Champions League sau nhiều năm dài chờ đợi. Cũng trong năm 1996, Juve còn chiến thắng ở Siêu Cúp châu Âu, rồi Cúp Liên Lục Địa (Del Piero ghi bàn duy nhất trong trận thắng River Plate).
Chỉ ngoài đôi mươi, nhưng Alex đã trở thành huyền thoại ở Delle Alpi. Kết thúc năm 1996, Del Piero nhận danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất châu Âu dành cho lứa tuổi U-21 (Trofeo Bravo), trong cuộc bầu chọn của tạp chí Guerin Sportivo (tờ báo thể thao lâu đời nhất thế giới).
Việc đứng thứ 4 trong cuộc đua tranh Quả bóng vàng châu Âu 1995 và 1996 của France Football càng làm nổi bật hơn hình ảnh Del Piero. QBV châu Âu là giải thưởng danh giá nhất mà ai cũng hướng đến, và là thước đo quan trọng cho giá trị của các cầu thủ.
Ở Juve, người ta không còn nhớ đế Baggio nữa. Sau thành công với Champions League 1995-96, Juve cũng đẩy những ngôi sao Vialli và Ravanelli ra đường. Lần này, chẳng ai còn nghi ngờ chính sách nuôi dưỡng và bán ngôi sao kiếm tiền mà Moggi thực hiện. Bởi vì, họ đã có Del Piero để tin tưởng và đặt tình cảm.
Giai đoạn 1996-1998 là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời Del Piero, khi anh nằm trong số các cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Juve của Lippi ngày ấy thống trị bóng đá Italia với hai Scudetto liên tiếp (1997, 1998; thêm hai lần vào chung kết Champions League), và công đầu gắn liền với Alex. Trong mắt người hâm mộ thành Torino, Alex là một nàng thơ mới.
Trong giai đoạn đầy vinh quang ấy (được chọn là Cầu thủ Italia xuất sắc nhất 1998), hàng loạt đội bóng châu Âu mời gọi Alex. Nhưng anh từ chối tất cả. Alex đã lựa chọn việc ở lại sân Delle Alpi theo tiếng gọi của con tim. Với Alex, Juve là tình yêu và là nơi giúp anh bước lên đỉnh cao vinh quang. Hơn nữa, Juve cũng không có ý định bán Del Piero, mà quyết biến anh thành biểu tượng sống của CLB.
Juve luôn có thói quen bán cầu thủ đang thời đỉnh cao, và đầu những năm 2000 là việc Zidane sang Real Madrid với giá chuyển nhượng kỷ lục. Nhưng Del Piero như một nhân vật được gắn mác "bất khả xâm phạm". Ở Juve, anh tiếp tục những vinh quang với HLV Lippi và sau đó là Fabio Capello.
Mỗi mùa giải đi qua, tình yêu của Del Piero với Juve và sự vĩ đại của anh đều được thể hiện. Milan có Baresi rồi Maldini; Inter có Bergomi; Roma có Totti; và tại thành Torino, Juve cũng có nghĩa là Del Piero. Bất kỳ ai theo dõi Serie A, theo dõi Juve đều có thể nhận biết điều đó.
Del Piero, hay "Pinturicchio" - như cách gọi đầy tình cảm của cố Chủ tịch Gianni Agnelli, là một tượng đài thực sự của Juve. Gianni xem Alex như một người con của mình, và những nhân vật quyền lực của gia đình Agnelli cũng mặc nhiên xem anh như một thành viên trong nhà.
Sự cao quý và vĩ đại của Del Piero càng được lột tả rõ khi Juve lâm vào khủng hoảng từ Calciopoli. Ngay khi Juve nhận bản án xuống Serie B, anh là người đầu tiên cam kết ở lại với đội bóng. Trong khi các đồng đội ồ ạt tháo chạy khỏi con tàu đắm Juve, Del Piero vẫn ở lại để đưa nó trở lại đỉnh cao. Thật may có Juve, ngoài Del Piero, họ vẫn còn những con người khác như Gigi Buffon, Pavel Nedved, Trezeguet. Tình yêu đã giữ họ ở lại và chấp nhận đá tại Serie B.
Nên nhớ, trong giai đoạn Calciopoli, Milan quyết trải thảm đỏ để rước Del Piero, Buffon, Nedevd và Trezeguet. Cha con nhà Berlusconi chưa bao giờ thôi ngưỡng mộ Del Piero và luôn có giấc mơ kéo anh về San Siro. Buffon và Trezeguet cũng là những gương mặt mà HLV Ancelotti muốn bổ sung vào đội hình. Một điều khác, Berlusconi muốn Nedved để hoàn tất bộ sưu tập Quả bóng vàng.
Nếu sang Milan, Del Piero và các đồng đội của anh sẽ có cơ hội để thi đấu ở Serie A, và đặc biết là nâng cao danh hiệu Champions League. Nhưng họ đã gạt bỏ vinh quang và tiền bạc sang một bên. Tất cả là vì tình yêu. Nhờ tình yêu, con người có thể làm những điều khó khăn nhất mà trước đó họ nghĩ mình không thể.
Không ít người cho rằng, Del Piero đá Serie B là để trả ơn cho những ngày được cưu mang vì chấn thương khủng khiếp năm 1998, tưởng như khiến sự nghiệp của anh tan vỡ. Nhưng không phải thế. Nếu trả ơn, thì vài năm đầu thập niên 2000 là quả đủ, khi anh có thời gian bị Capello đày trên ghế dự bị để nhường chỗ cho Ibrahimovic. Không gì có thể nói hết về sự vĩ đại của Del Piero và những hy sinh của anh cho Juve. Chỉ có thể giải thích rằng, những gì diễn ra là tiếng nói từ con tim và trong sâu thẳm tâm hồn.
Del Piero đã, đang và vẫn còn tiếp tục dành tình yêu cho Juve, dù rằng anh vừa bị người ta phản bội. Có mù quáng không, khi mà Andrea Agnelli đã thẳng thừng "đuổi" Alex? Không, nó càng nói lên sự cao thượng và tình yêu vĩ đại mà anh đã trao cho Juve trong hơn nửa cuộc đời.
Xem video clip những cú sút phạt đẳng cấp của Del Piero
Xem thêm: Những pha xử lý bóng kỹ thuật làm nên thương hiệu của Cafu
Tổng hợp