(Bongda24h) - Không đơn giản chỉ là một trận thua. Từ đỉnh cao, Arsenal rơi tõm xuống vực sau trận thua ở Emirates. Liệu các pháo thủ trẻ có đứng vững được sau một thất bại khó tin đến như vậy.
Bài viết tham dự cuộc thi “Nếu bạn là chuyên gia”.
Đỉnh Nguyễn, K49XF, ĐHXD Hà Nội.
Một mùa giải với kết cục cay đắng vừa bị bỏ lại sau lưng Arsenal. Thêm một mùa giải nữa trôi đi mà các pháo thủ vẫn không mang về Emirates ít nhất một danh hiệu. Những người hâm mộ Gunners không khỏi xót xa khi nhìn những chiếc cup… bám đầy bụi trong phòng truyền thống và đang nóng lòng chờ đợi để được thấy những chiếc cup mới lấp lánh khi mà FA Cup 2005 đã thuộc về một thời quá xa.
Chức vô địch FA Cup 2005 đã quá xa rồi |
Arsenal đã dẫn đầu Premier League trong hầu hết mùa giải 2007-2008. Đến cuối tháng 2, Arsenal vẫn duy trì được khoảng cách 5 điểm với đối thủ bám đuổi MU cho đến trước chuyến hành quân đến St Andrews của Birmingham City. Kí ức hiện về rõ ràng như một thước phim quay chậm. Cú tắc bóng tồi tệ của Martin Taylor, tiếng thét đau đớn đầy khiếp đảm của Eduardo da Silva, pha để bóng chạm tay khó hiểu của Gaël Clichy trong vòng cấm ở phút bù giờ thứ 3, James McFadden thực hiện thành công quả 11m, những giọt nước mắt của đội trưởng Gallas… Cho đến tận bây giờ, những hình ảnh truyền về từ St Andrews đêm 23-2 vẫn là những khoảnh khắc nhức nhối nhất đối với những người say đắm Arsenal bởi sau trận hòa 2-2 đó, các pháo thủ dần đánh mất sự tập trung cũng như phong độ của mình. Họ chỉ tỏa sáng thêm 1 lần tại San Siro để loại nhà vô địch AC Milan khỏi Champions League để rồi tức tưởi rời cúp C1 sau hai lượt đấu với Liverpool bởi những quyết định sai sót của các trọng tài Peter Vink và Peter Fröjdfeldt. Ở giải ngoại hạng, khoảng cách 5 điểm tưởng như an toàn bị MU san lấp và vượt qua. Cuối mùa giải, những người hâm mộ Arsenal đau đớn nhìn MU ăn mừng cú đúp Premier League và Champions League trong khi phòng truyền thống ở Emirates im ỉm khóa, không có món quà nào cho Arsène Wenger và các học trò.
Trong những mùa giải gần đây, chiều sâu đội hình luôn là vấn đề lớn nhất của các pháo thủ. Người ta tính rằng năm ngoái nếu Arsenal duy trì được phong độ như nửa đầu mùa giải thì họ sẽ là những nhà vô địch chứ không phải MU. Arsenal giành được 44 điểm trong số 57 điểm tối đa, hòa 5 trận và chỉ thua có 1 trận trong 19 trận lượt đi, nếu duy trì được phong độ như vậy, họ sẽ có 88 điểm sau 38 trận trong khi số điểm MU giành được chỉ là 87.
Những cổ động viên trung thành nhất nói rằng họ yêu Arsenal vì thứ bóng đá đẹp mà đội bóng này trình diễn nhưng không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận việc đội bóng của mình cứ thất bại năm này qua năm khác. Nhiều người nói rằng Wenger cần phải có ngay một hoặc một vài danh hiệu, bởi đó là câu trả lời duy nhất cho bài toán niềm tin. Kịch bản của mùa giải năm ngoái có vẻ đang được tái diễn lại ở mùa giải năm nay, khi bên cạnh những chiến thắng hoành tráng của Gunners là những thất bại lãng nhách. Arsenal có thể thắng hoành tráng Newcastle hay Blackburn, có thể đập tan nát FC Twente nhưng họ cũng có thể nhanh chóng đánh mất mình trước Fulham hay Hull. Rõ ràng, chiều sâu đội hình và sự ổn định vẫn là cái gì đó rất xa lạ với đội bóng của Wenger.
Sự ra đi của những trụ cột như Hleb vẫn chưa có người thay thế xứng đáng |
Hoạt động chuyển nhượng
Từ khi kì chuyển nhượng mùa hè bắt đầu, Arsenal đã chấp nhận để những công thần ra đi dưới nhiều hình thức khác nhau. Gilberto, một trong số những nhân chứng của chuỗi 49 trận bất bại còn sót lại, chuyển đến Hy Lạp chơi cho Panathinaikos; Mathieu Flamini nguồn năng lượng bất tận ở khu trung tuyến mùa giải trước sang AC Milan; và Aliaksandr Hleb, người bạn đồng hành của Fabregas, từng làm say đắm bao người yêu Gunners bằng đôi chân ma thuật, những bước chạy uyển chuyển và những pha qua người hoàn mỹ, nối gót Henry chuyển đến Barça. Đó là còn chưa kể đến những Lemann, Senderos… Cuộc tháo chạy hàng loạt ấy khiến các CĐV dao động và lòng tin bị thử thách. Suốt một thời gian dài của mùa hè, người ta ngóng về phía Emirates để chờ đợi những gương mặt mới xuất hiện, những con người đủ năng lực và khao khát để thay thế những mắt xích bị khuyết trong cỗ máy vốn vận hành nhịp nhàng Arsenal.
Samir Nasri hiển nhiên là một ứng viên kế thừa chiếc áo Hleb để lại, ở Marseille anh vốn chơi hậu công ngay sau một trung phong cắm phía trên và đã phô diễn bản năng tấn công của mình. Tuy nhiên, nhược điểm Nasri rất thích ghi bàn và anh hiếm khi chuyền bóng cho đồng đội khi đối mặt với một khung tình rõ rệt, điều đó gợi nhớ đến người tiền nhiệm Hleb của anh. Trong khi đó, tương lai của Amaury Bischoff và Francis Coquelin hoàn toàn mờ mịt và có thể trở thành lí do để những CĐV đối địch cười vào chính sách tuyển mộ của Wenger. Viên ngọc thô Francis Coquelin mới 17 tuổi và đến từ Ligue 2 trong khi Amaury Bischoff, 21 tuổi, tiền vệ của đội U21 Bồ Đào Nha và Bremen thậm chí chưa chơi trận nào cho đội hình 1 của CLB Đức, hơn nữa, anh đang ngồi chơi xơi nước vì chấn thương. Aaron Ramsey tài năng nhưng quá non nớt, ở tuổi 17, anh được xem như đối tác lí tưởng của Cesc Fàbregas trong tương lai, giống như của mùa giải 2007-08. Nhưng hiện tại, ai là đối tác thích hợp của Fàbregas? Diaby và Song Bilong là những lời giải yếu và người ta nhắc nhiều đến cái tên Denilson. Tiền vệ người Brazil đã hoàn toàn biến mất ở Fulham nhưng đã chơi khá hay trong trận đấu với Newcastle United và nhất là Bolton Wanderers. Anh có khả năng đọc tình huống và chọn vị trí tốt nhưng ở tuổi 20, liệu anh có đủ sức lực để quán xuyến khu trung tuyến của Gunners suốt một mùa giải kéo dài 38 vòng?
Điểm yếu ở hàng thủ
Gallas không phải là một cầu thủ lúc nào cũng chơi hay |
Đối thủ của Arsenal trong 6 trận đầu đều không mạnh nhưng họ đã để lọt lưới đến 4 bàn. Nếu Wenger không mau chóng tìm ra một lời giải và vẫn để những đối thủ yếu như Bolton hay Fulham ghi những bàn thắng dễ dàng thì liệu Arsenal có khả năng giữ an toàn mành lưới của mình khi đối diện với họ là những kẻ thách thức như MU hay Chelsea hay không?
Sức mạnh hàng công
Cesc Fàbregas vẫn là linh hồn và là người kiến tạo lối chơi cho Arsenal, song hành cùng anh vẫn là tiền vệ người Pháp Samir Nasri, người đã hòa nhập rất nhanh vào lối chơi của đội bóng và dần trở thành một pháo thủ đích thực. Tuy nhiên, khi Tomáš Rosický trở lại, sẽ có một cuộc cạnh tranh nhỏ cho một vị trí trong đội hình xuất phát giữa Nasri và Rosický.
Emmanuel Adebayor, các CĐV có thể yêu hoặc ghét anh, nhưng với 30 bàn thắng vừa ghi được cho Arsenal, anh xứng đáng nhận được tôn trọng. Adebayor thường mắc lỗi việt vì nhiều hơn bất cứ ai, tiền vệ người Togo không phải là Thierry Henry, người thường xuyên có những pha giả vờ đứng ở vị trí việt vị nhưng rồi nhanh như cắt di chuyển lên khu vực không việt vị để nhận bóng trước khi tiêu diệt đối phương bằng đòn “gậy ông đập lưng ông” theo cách của riêng mình. Anh cũng không có những pha di chuyển bên trái rồi bất ngờ xâm nhập vào trong và mang đến một tình huống nguy hiểm chết người như cách mà huyền thoại người Pháp thể hiện. Tuy nhiên, anh có điểm mạnh hơn Titi là khả năng không chiến cực tốt nhờ cái đầu cao kều của mình. Điểm yếu nữa của Adebayor là phong độ của anh không được duy trì ổn định, ở mùa này đã ghi 3 bàn nhưng tất thảy đều được ghi trong cùng một trận đấu với Blackburn, những trận còn lại, anh tịt ngòi. Còn nhớ ở mùa giải năm ngoái, anh cũng thường chơi như vậy, sau một thời kỳ sung mãn là một giai đoạn thoái trào kéo dài hàng trăm phút không ghi bàn và chu kỳ ấy lặp đi lặp lại. Ưu thế của Sheyi là anh thường tỏa sáng trong những trận cầu lớn với những đối thủ lớn như MU hay AC Milan.
Đối tác của Sheyi, Robin van Persie là một người có kĩ thuật cá nhân thượng thừa và thường ghi những bàn thắng ngoạn mục. Cú volley cháy lưới Charlton Athletic ở Valley 2 năm trước được Wenger trầm trồ “sự hoàn hảo đầy kĩ thuật”. Mặc dù vậy, tiền đạo người Hà Lan thường xuyên gặp phải những trấn thương đáng tiếc, nếu không có những chấn thương này thì bộ đôi Adebayor-Persie có khả năng ghi từ 45 đến 50 bàn mỗi mùa.
Các CĐV Arsenal đang nóng lòng chờ sự trở lại của Eduardo da Silva, người được gắn mác Người săn bàn (goal-poaching), hoặc Chú cáo trong vòng cấm (fox in the boxing). Một khi Eduardo trở lại, Wenger sẽ có thêm nhiều lựa chọn hoặc có thể coi tiền đạo gốc Brazil như một quân bài chiến lược dự phòng khi Persie gặp chấn thương. Đó là còn chưa kể đến bộ ba tiền đạo trẻ đầy triển vọng Carlos Vela, Nicklas Bendtner và Theo Walcott. Carlos Vela, khỏi cần nói nhiều, chỉ cần chứng kiến cũ hattrick và màn trình diễn không thể tin được trong trận đấu với Sheffield ở FA Cup là đủ hiểu. Nicklas Bendtner đang tiến bộ từng ngày, 4 bàn thắng và 2 pha kiến tạo sau 7 trận là minh chứng rõ rệt nhất. Với Theo Walcott, không cần phải nói nhiều nếu xem anh chơi trong trận Anh – Croatia. Wenger có quá nhiều lựa chọn cho vị trí tiền đạo, cái mà ông chờ đợi có lẽ chỉ là kinh nghiệm và độ chín mà thôi.
Adebayor chưa thực sự là một tiền đạo đáng gờm |
Những câu hỏi mở
Arsenal đang quá dồi dào lực lượng, Abou Diaby, Alexandre Song, Jack Wilshere cũng đang tìm kiếm cơ hội ra sân nhưng vấn đề là liệu các pháo thủ có tiếp tục trượt ngã khi một cơn khủng hoảng chấn thương băng qua Emirates? Lliệu hàng công Arsenal có đủ sắc để đánh bại những đội bóng có lối phòng ngự bướng bỉnh kiểu Hull không? Và cuối cùng, liệu đội hình hiện tại có đủ để các pháo thủ duy trì phong độ và kết thúc mùa giải mà không để những danh hiệu tiếp tục lảng tránh họ hay không? Câu trả lời xin giành cho Wenger và các học trò.