Dù những Thanh Bình, Công Vinh mới qua tuổi 20, nhưng bóng đá Việt Nam đang ở vào trạng thái thiếu hụt trầm trọng các tiền đạo trẻ...
Tiền đạo trẻ Tăng Tuấn ít khi có vị trí ở HA Gia Lai |
Khoảng lặng sau “thế hệ vàng”
Chưa một lần đăng quang ngôi vô địch khu vực, nhưng “Thế hệ vàng” của bóng đá Việt Nam vẫn được đánh giá cao với những tiền đạo lừng danh như Minh Chiến, Huỳnh Đức. Thậm chí, có đơn vị còn tổ chức cuộc trưng cầu xem giữa cựu danh thủ Nguyễn Cao Cương và Lê Huỳnh Đức, ai xuất sắc hơn. Tất nhiên, sự so sánh là khập khiễng, bởi bóng đá mỗi thời luôn có những đặc thù, song như thế để thấy thập niên 90 của thế kỷ trước chúng ta không thiếu chân sút. Mặc dù vậy, phải rất nhiều năm sau, bóng đá Việt Nam mới cho ra đời một lứa tiền đạo trẻ đầy tiềm năng như Văn Quyến (1984), Công Vinh (1985), Thanh Bình (1986)... Cái khoảng trống mênh mông giữa hai thế hệ ấy khiến cho Việt Nam chưa bao giờ được đánh giá cao ở hàng tiền đạo so với những đối thủ như Thái Lan, Indonesia hay Singapore.
Sau khi Huỳnh Đức chia tay đội tuyển vào năm 2004, những Văn Quyến, Công Vinh, Thanh Bình đã độc chiếm hàng tiền đạo từ đội tuyển quốc gia cho đến đội Olympic. Và dù họ mới qua tuổi 20 nhưng dường như đã “chạm trần” về chuyên môn. Trong khoảng hơn một năm gần đây, ngoài Văn Quyến đã bị loại vì dính đến tiêu cực thì cả Công Vinh và Thanh Bình đều chững lại. Các hậu vệ trong khu vực còn hiểu quá rõ cách chơi bóng, khả năng dứt điểm, tốc độ đi bóng của các tiền đạo Việt Nam. Những yếu tố ấy khiến cho đội tuyển Việt Nam không một lần ghi bàn khi đương đầu với Indonesia, Singapore và Thái Lan tại VCK AFF Cup vừa qua.
Tương lai còn mờ mịt
V-League, sân chơi cao nhất trong cái nền móng của đội tuyển quốc gia đang chứng kiến thực trạng các chân sút ngoại thống trị và sự tàn lụi của các tiền đạo trẻ. Đa số các đội ở V-League đều ưa thích sử dụng cặp tiền đạo ngoại. Cách dùng người ấy khiến cho một loạt tiền đạo trẻ mãi mãi chỉ ở dạng tiềm năng và luôn “mài đũng quần” trên băng ghế dự bị chờ được vào sân khi trận đấu đã ngã ngũ.
Nguyễn Anh Đức từng tạo được niềm tin như một sự thay thế xứng đáng cho đàn anh Lê Huỳnh Đức trong tương lai gần. Nhưng ở Bình Dương, cầu thủ này không thể cạnh tranh được với ngoại binh. Thậm chí Anh Đức mỗi khi vào sân lại được bố trí chơi ở hàng... tiền vệ. Đã có những lúc Anh Đức vật nài xin đầu quân cho đội bóng khác để có cơ hội thi đấu mà không được. Rồi những Ngọc Linh (ĐPM Nam Định), từng là cầu thủ nội ghi nhiều bàn nhất V-League 2005, Đình Việt (HA.GL) từng lập kỷ lục ghi bàn trong một trận ở Cúp C1 Đông Nam Á cứ lần lượt biến mất. Mùa này, Tăng Tuấn (HA.GL), Đình Tùng (H.Thanh Hoá), Kim Bình (P.Bình Định)... vừa mới loé sáng nhưng đang đứng trước nguy cơ chìm vào bóng tối trước những cái bóng quá lớn của các chân sút ngoại cũng như cách dùng người theo tư tưởng “vọng ngoại” của các HLV.
Bóng đá Việt Nam vẫn mãi mãi ở thế yếu trên hàng công khi mà các chân sút nội, người thì mòn đi, còn các gương mặt trẻ dần dần “biến mất”.
Theo Thể Thao Việt Nam