Hôm nay là đúng 1 năm kể từ ngày Henrique Calisto làm HLV trưởng Đội tuyển quốc gia. Ngày 31-3-2008, ông đặt bút ký hợp đồng với VFF có thời hạn 2 năm. Hãy nhìn lại 1 năm qua, đồng thời dự báo về chặng đường còn lại.
Calisto đã có 1 năm đầy sóng gió nhưng rất có hậu với ĐTVN |
Thành công thứ hai: Cách mạng lối chơi
Đỉnh cao của thành công là chức vô địch. Nền tảng của thành công là cuộc cách mạng về lối chơi mang màu sắc Latin và đã thỏa mãn được những người bao năm qua vẫn trông chờ được thấy một lối chơi Việt Nam, phù hợp với tố chất của con người Việt Nam, phát huy tối đa điểm mạnh (sự khôn khéo và nhanh nhẹn) và giảm thiểu những điểm yếu (sức mạnh, tư duy chơi bóng).
Nếu như chúng ta vẫn còn ngỡ ngàng và muốn đi tìm một lời giải được cho là thỏa đáng cho thành công ấy, thì lối chơi chính là chìa khóa.
Lối chơi chưa được các cầu thủ thực hiện nhuần nhuyễn trong thời gian đầu của cuộc cách mạng đã khiến cho đội tuyển chìm sâu trong chuỗi 11 trận đấu không thắng. Khi lối chơi được vận hành trơn tru nên đội tuyển đã vượt qua được những đội bóng được đánh giá là mạnh hơn, nhưng lại không có cách chơi sắc sảo và hợp lý hơn ĐTVN, như Thái Lan chẳng hạn.
Thành công thứ ba: Niềm tin
Chức vô địch ĐNA đã chứng tỏ sự sai lầm của những quan niệm rằng BĐVN chỉ có thế, và với đội ngũ cầu thủ hiện tại, việc đặt ra mục tiêu vô địch là một sự đòi hỏi quá đáng (kết luận từ cuộc mổ xẻ thất bại tại SEA Games 2007 bởi rất nhiều các chuyên gia và HLV).
Tất nhiên, ông Calisto không chứng tỏ theo kiểu ngược lại, rằng các cầu thủ Việt Nam là xuất sắc nhất Đông Nam Á. Ông đã chứng tỏ cho mọi người thấy đôi khi, dù không phải là đội bóng mạnh nhất vẫn có thể chiến thắng, và vai trò của HLV chính là người làm sao để các cầu thủ hiện thực hóa nó trên sân cỏ.
Chức vô địch cũng gây dựng trở lại thứ niềm tin ít nhiều đã vơi đi sau những thất bại mà người hâm mộ giành cho đội tuyển và BĐVN. Đây chính là cái được lớn nhất bên cạnh một chiếc cúp Vàng.
(Theo Thể Thao Văn Hóa)