Chứng cuồng Mourinho
Cái gọi là “chủ nghĩa Mourinho” dường như đã xuất hiện trên báo chí Italia, khi các tay phóng viên có xu hướng thi vị hóa những gì mà họ đã nhìn thấy. Chẳng mấy ai quan tâm đến cách Inter đã thắng ra sao, gặp những vấn đề gì và Mourinho sẽ phải đối phó ra sao. Ở vòng đấu thứ 3, chẳng ai có thể đoạt được Scudetto, nhưng người ta đã làm như là danh hiệu ấy sẽ nằm trong tay Mourinho và khẳng định đây sẽ là năm của Mourinho (và quên luôn những hiện tượng khác, như HLV Ballardini của Palermo, chỉ kém Inter 1 điểm). Ở trận mở màn tại Champions League, chẳng ai có thể đem đến luôn chiếc Cúp mà họ đã thiếu suốt 44 năm qua. Cả một dàn đồng ca vang lên tung hô Mourinho như một siêu sao đáng kính của xứ mỳ ống, và xem như Capello, Lippi hay Ancelotti là những con số 0 tròn trĩnh, hay đơn giản là những Scudetto họ đoạt được cách đây ít ra cũng phải 3/4 thế kỉ.
Tất cả mới chỉ là sự bắt đầu
Nước Anh đã từng gặp hội chứng Mourino. Nhưng bây giờ, họ chẳng lạ gì Mourinho nữa. Họ đã đá đít ông sau 3 năm tung hoành trên sân cỏ cùng Chelsea và bây giờ đang chăm chú dõi theo hội chứng (cũ người mới ta) ấy trên đất Italia, hội chứng do chính Mourinho tạo ra xung quanh ông. Trong cuốn tự truyện xuất bản cách đây mấy năm, ông viết về cảm giác của mình sau khi đoạt Champions League cùng Porto: “Chiếc Cúp đẹp quá...Tôi nhìn bóng của mình trên nó, tôi thở vào nó và tôi đứng bên cạnh nó nhưng không chạm vào nó...26/5/2004, Gelsenkirchen: chúng tôi bất tử”. Nhưng đó là 4 năm về trước. Người Italia không muốn chờ thêm 4 năm nữa để lại được viết như thế trong một cuốn tự truyện thứ 2 về một chiến công tương tự. Moratti có thể đã đá đít ông từ trước đó rồi...
Hiệu ứng Mourinho Với Mourinho, tất cả đều vui vẻ. Kể cả khi bị thay ra… Bị thay ra và cười. Điều đó xem ra có vẻ không còn là một chuyện lạ ở Inter nữa. Mới chỉ 12 tháng trước, mỗi một lần thay người của Mancini giống như một cực hình, và vì biết các camera truyền hình soi từng bước một, nên các cầu thủ thoải mái tỏ thái độ khó chịu mỗi khi bị Mancini thay ra, một bằng chứng cho thấy những người sống trong ngôi nhà Inter không hạnh phúc. Ngày 20/10/2007, trận cuối cùng đá chính của Adriano dưới thời Mancini, khi bị thay ra, tiền đạo người Brazil thậm chí còn không thèm bắt tay vị HLV đang giơ ra. Trong trận gặp Torino, anh đã cười và ôm hôn Mourinho khi được thay bằng Balotelli (sau trận đấu, anh bảo: “Lâu rồi, tôi chưa phải chạy nhiều đến thế”). Trận gặp Palermo hôm 16/3/2008, bị Mancini thay ra, Ibrahimovic đã đi qua ông mà không thèm nhìn và lẩm bẩm một điều gì đó (báo chí Italia là những chuyên gia hàng đầu thế giới về khẩu hình, và họ “đọc” được môi anh nói: “chỉ mong hắn (Mancini) biến đi”). Còn tiền vệ Mancini? Spalletti, HLV cũ của anh, chẳng mấy khi được anh tươi cười chào lại khi rời sân. Ngược lại, anh mỉm cười khi rời sân để nhường chỗ cho Quaresma. Điều gì đã xảy ra với họ và Mourinho đã làm gì vẫn là một điều bí ẩn!. |
(Theo Thể Thao Văn Hóa)