“Người đặc biệt” Jose Mourinho đã đến Serie A để ngay lập tức cho thấy sự đặc biệt của mình. Không chỉ dừng lại ở danh hiệu Scudetto ngay trong mùa giải đầu tiên, Mou còn giúp Inter “cắm cờ” ở một loạt đỉnh cao khác của giải đấu hạng nhất Italia.
Ghi được tới 4 bàn thắng ở vòng đấu cuối cùng, Inter đã có tổng cộng 70 bàn thắng để cùng với Milan sở hữu danh hiệu dành cho đội bóng tấn công xuất sắc nhất, và nhờ đó, tiếp tục ghi tên vào bảng vàng kỷ lục của Serie A bằng việc giành Scudetto với cả hàng công và hàng thủ mạnh nhất. Mùa này, dù đã để lọt lưới tới 32 bàn thua (hơn mùa trước 6 bàn), Inter vẫn là đội phòng ngự hay nhất giải, với 3 bàn ít hơn Milan. Kể từ khi Serie A khai sinh năm 1929, mới chỉ 14 mùa giải có một nhà vô địch như vậy (gần nhất năm 2005, với danh hiệu bị tước của Juventus), trong đó 7 lần thuộc về riêng Juve. Đây là lần thứ ba Inter làm được điều này sau các năm 1940 và 1989, bằng với những gì Milan giành được (1951, 1955, 1993).
Với việc Ibrahimovic giành được danh hiệu Vua phá lưới sau cú đúp trong trận gặp Atalanta vòng hạ màn, Inter của Mourinho đã trở thành đội bóng thứ 29 trong lịch sử giành Scudetto đồng thời sở hữu chân sút xuất sắc nhất mùa giải. Đây là lần thứ sáu Inter đạt được thành tích này, sau các mùa 1929-30 (Meazza, 31 bàn), 1937-38 (Meazza, 20), 1964-65 (Mazzola, 17), 1970-71 (Boninsegna, 24) và 1989-90 (Serena, 22), bằng với Milan và chỉ còn kém Juventus duy nhất một lần. Trước Inter, đội gần nhất làm được điều tương tự là Milan mùa 2003-04, với Shevchenko giành giải Vua phá lưới.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, bởi ở những cuộc chinh phục dưới đây, dấu ấn của Mourinho mới thực sự đậm nét. Trước hết là việc “Interinho” trở thành đội bóng thứ 29 trong lịch sử giành Scudetto mà không để thua trận nào trên sân nhà (thắng 14, hòa 5), điều ngay cả trong mùa giải của những kỷ lục 2006-07 họ cũng không làm được (chỉ thua 1 trận cả mùa nhưng lại là trận thua Roma 1-3 ngay tại Meazza). Nếu biết rằng kể từ khi Roma đăng quang năm 2001, không đội vô địch nào tránh khỏi thất bại sân nhà, mới thấy đó không hề là một thành tích tầm thường. Tuy nhiên, với một nhà cầm quân đã không biết thua sân nhà trong 5 năm qua, với tổng cộng 117 trận, thì việc Inter tiếp tục bất khả xâm phạm tại Meazza cũng là dễ hiểu.
Ngoài ra, với vai trò của một “ngoáo ộp” trong cuộc chiến với giới truyền thông, có lẽ Mourinho đã góp phần tạo nên một trong 5 chiếc Scudetto kỳ lạ nhất trong lịch sử Serie A: vô địch mà không để dính bất kỳ quả penalty nào trong cả mùa giải. Inter không phải là đội chơi fair-play nhất (họ xếp thứ 11 trong danh sách các đội “đồ tể”, với 87 thẻ vàng và 5 thẻ đỏ), nhưng cái miệng của Mourinho đã tạo được áp lực không nhỏ lên phía các ông vua sân cỏ. Trong trận Inter thắng Udinese 1-0 hôm 5/4, Mourinho đã thừa nhận Udinese đã bị trọng tài lờ đi một quả penalty rõ ràng. Chính Inter trong thời hoàng kim đã 2 lần vô địch mà không bị phạt đền như vậy (1965, 1966), hai lần còn lại thuộc về Juventus (1935 và 1982).
Vô địch tuyệt đối Trong mùa giải này, Inter là đội bóng đứng đầu trong gần như tất cả các hạng mục so sánh về sức mạnh, phong độ và thành tích. Cụ thể, họ giành được chức vô địch trong cả lượt đi (43 điểm, hơn Juve 3 điểm) lẫn lượt về (41 điểm, hơn Milan 4 điểm). Inter cũng là đội giành nhiều điểm nhất cả trên sân nhà (47) và sân khách (37), thắng nhiều trận nhất cả trên sân nhà (14, bằng Milan, Fio và Palermo) và sân khách (11), thua ít trận nhất trên sân nhà (0) và sân khách (4, bằng Juventus). Họ ghi nhiều bàn thắng nhất (70, bằng Milan) và để thủng lưới ít nhất (32), trong đó ghi nhiều bàn nhất (33) và để thua ít bàn nhất (16) trên sân khách. Inter có nhiều trận thắng nhất (25), có chuỗi trận thắng liên tiếp dài nhất (8) và chuỗi trận bất bại dài nhất (13). Họ cũng là đội bóng buộc các cầu thủ đối phương phải phạm sai lầm nhiều nhất, với 4 bàn thắng được đổi thủ “kính biếu” bằng các pha đá phản. |
(Theo Thể Thao Văn Hóa)