Ngày 28/11/08, một bàn thắng vào lưới Porstmouth ở phút 92 giúp Inzaghi nâng thành tích ghi bàn tại Cúp châu Âu lên con số 65. Ba tháng sau, ngày 19/02/09, Weserstadion chứng kiến một cột mốc khác trong sự nghiệp anh: sút tung lưới Tim Wiese phút 36 (bằng chân trái, không phải chân thuận), Pippo có bàn thắng thứ 66, đồng nghĩa với việc anh đã vượt qua Raul để vươn lên xếp thứ 2 trong số các chân sút xuất sắc nhất mọi thời đại ở Cúp châu Âu.
Cách đây gần 1 tuần, nếu cả Lục địa Già phải ngả mũ trước Raul, người vừa vượt qua kỷ lục ghi bàn của huyền thoại Di Stefano, thì giờ đây người ta chắc chắn cũng phải cúi chào Inzaghi, với sự nể phục tột cùng. Nếu Raul khoác lên mình áo số 7 và được Marca gọi với cái tên mỹ miều: “Huyền thoại số 7” của người TBN thì danh xưng Inzaghi cũng có 7 chữ cái, hoàn toàn xứng đáng là “kỳ quan có dấu ấn số 7” của người Italia lắm chứ. Thậm chí, Inzaghi còn xuất sắc hơn cả Raul, bởi nếu Raul cần tới 126 trận để ghi 65 bàn thì Inzaghi có 66 bàn chỉ sau 102 lần ra sân.
Nói về anh, thực ra chẳng biết bắt đầu từ đâu. Bởi Inzaghi quá ít những điều nổi bật. Anh không có tốc độ của Shevchenko thời đỉnh cao, không có sự mạnh mẽ như Rooney, không luôn những pha đi bóng kỹ thuật kiểu pedalada của Robinho và cũng chẳng có kỹ năng dứt điểm toàn diện như van Nistelrooy… Thậm chí, Inzaghi còn quá vụng về lóng ngóng. Bạn nhớ được bao nhiều lần anh dẫn bóng khoảng 20m rồi ghi bàn? Ít lắm, có lẽ còn chưa đếm đầy được một bàn tay. Nhưng anh có thứ vũ khí có thể bù đắp lại tất cả: Nhạy cảm trong các tình huống ăn bàn. Chính vũ khí dường như là duy nhất này giúp Inzaghi trở thành “của hiếm”.
Giữa Inzaghi và “siêu trộm” Frank Abagnale có khá nhiều điểm tương đồng. Chú nhóc Frank từ khi 15 tuổi đã nghĩ ra đủ mọi mánh khóe để lừa tiền ngân hàng. Inzaghi cũng vậy, ngay từ những ngày đầu tiên bước vào thế giới Serie A và cho tới tận bây giờ, những pha chơi đùa với bẫy việt vị của anh không ít lần đã đánh lừa trọng tài để mang về những “bàn thắng ma”. Chưa hết, nếu Frank trong “Catch me if you can” có vẻ ngoài đẹp trai, từng khiến trái tim của biết bao cô gái phải thổn thức, thì Inzaghi cũng vậy. Bạn có đếm nổi bao nhiều người đẹp từng qua tay anh?
Chỉ còn kém kỷ lục của Gerd Muller có 3 bàn, việc Inzaghi để vượt qua huyền thoại người Đức chỉ là vấn đề thời gian. Muller, hãy tìm cách ngăn Inzaghi lại nếu ông không muốn kỷ lục của mình bị đạp đổ! Đối thủ lớn nhất với Inzaghi là tuổi tác khi năm nay anh đã 36 tuổi. Nhưng có sao đâu, biệt danh của anh là Pippo, đọc gần giống với hãng bật lửa Zippo. Kể cả có 40 tuổi thì ngọn lửa chiến đấu Zippo trong Super Pippo cũng chẳng bao giờ tắt!
Những bàn thắng F.Inzaghi không thể nào quên
Cú đúp giúp Milan vô địch Champions League 06/07
Ngày 23/5/2007, trong trận chung kết Champions League, Inzaghi ghi cả 2 bàn thắng cho Milan vào lưới Liverpool, giúp Đội bóng áo sọc Đỏ-Đen thắng trận 2-1. Điều đáng nói, chiến thắng này được coi như một sự trả thù ngọt ngào của AC Milan trước chính Liverpool sau thất bại tại chung kết Cúp này 2 năm trước đó. Thế nên, chiến công của Inzaghi được coi là vĩ đại. Bản thân anh cũng thừa nhận: “Đó vẫn luôn là giấc mơ đối với tôi kể từ ngày còn bé: Ghi 2 bàn trong một trận chung kết. Và những gì tôi làm được trong trận đấu vừa qua chắc chắn sẽ còn là điều tuyệt vời nhất trong suốt phần đời còn lại của mình. Một trận đấu không thể nào quên và 2 bàn thắng ấy đã thay tôi nói lên tất cả”.
Bàn thắng vào lưới CH Czech, World Cup 2006
Italia nâng cao Cúp Vàng, đó là chức VĐTG cấp ĐTQG đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất của Inzaghi. Tất nhiên ở giải đấu diễn ra tại Đức nói trên, dấu ấn của Inzaghi không thực sự rõ ràng. Bởi, anh chỉ được ra sân đúng 1 lần (vào sân từ phút 60 trận gặp CH Czech). Nhưng chỉ cần vỏn vẹn 30 phút ít ỏi đó, Inzaghi đã kịp lưu lại tên mình trong danh sách những người có công với Azzurri. Chiến thắng siêu thủ thành Petr Cech trong pha đối mặt, Pippo nâng tỉ số lên 2-0 ở phút 87, qua đó loại CH Czech và góp phần mang lại ngôi đầu bảng E cho Italia.
Gia nhập “CLB 100”
Ngày 24/2/2008, sau 1 năm xa sân cỏ vì chấn thương, Inzaghi trở lại và ngay lập tức biến Palermo thành kẻ xấu số, khi anh có cú đánh đầu lái bóng tuyệt đẹp mang lại chiến thắng 2-1 cho Milan. Nhưng quan trọng hơn, nó thắp lên niềm tin và hưng phấn cho Siêu Pippo. Để rồi trong nốt phần còn lại mùa giải anh ghi thêm 10 bàn nữa và chính thức đạt cột mốc ghi 100 bàn cho Rossoneri ở trận đấu với Udinese (trận cuối cùng Serie A mùa 07/08, ngày 18/5/2008).
(Theo Báo Bóng Đá)