Nếu cần một sự chia sẻ về chiến thắng của Chelsea tại Turin, hãy nói về sức mạnh, sự khôn ngoan, và lòng can đảm. Nếu cần một lời tán tụng, hãy nói về Guus Hiddink. Nhưng nếu muốn nói về một bài học, hãy kể về giá trị của tính kiên nhẫn, điều mà The Blues đã thể hiện trong cuộc chiến cam go nhất kể từ đầu mùa bóng.
Đã có một Juve rất khác ở Olimpico, một Juve tấn công và phô trương sức mạnh bằng chiếc đinh ba Alex - Trezeguet - Iaquinta. Không có một cái bẫy nào hết, ngoại trừ sức nóng, những pha va chạm, và tốc độ chóng mặt dành cho Chelsea ngay từ đầu trận. Điều đó đã khiến những cầu thủ của Hiddink lập tức bị cuốn vào một trận địa dày đặc mùi thuốc súng, nơi không có chỗ cho bất cứ sự ngơi nghỉ nào giữa từng đường bóng, dù chỉ trong giây lát.
Cho đến trước khi Essien ghi bàn thắng vào lưới Buffon, Chelsea vẫn đôi lần sống trong sợ hãi. Juve đã thành công trong việc phủ đầu đội bóng thành London, và họ lập tức trở nên nguy hiểm hơn trong thói quen tấn công biên. Tuy nhiên, trong suốt thời gian đó, đội bóng Hiddink đã dần lấy lại được nhịp thở của mình.
Dưới sự dẫn dắt của Hiddink, Chelsea đã tìm lại được chính mình |
Khả năng chịu đựng sức ép đã giúp Chelsea đứng vững, còn tính kiên nhẫn đã giúp họ nhìn thấy cơ hội của mình. Đó là thời điểm tuyến giữa của Juve bắt đầu gẫy làm đôi, khi Salihamidzic không thể có nổi tầm bao quát như Nedved. Trong hơn 20 phút cuối hiệp một, Ballack, Lampard và đặc biệt là Essien đã bao vây Bà đầm già bằng sự cơ động và khả năng kết nối rất tốt. Về thế trận, Hiddink đã thắng Ranieri ngay từ lúc đó. Còn bàn thắng của Essien sau cú tạc đạn khủng khiếp của Lampard chỉ là hệ quả cho sự vượt trội của các vị khách từ xứ sương mù.
Ngay cả khi Juve chỉ còn 10 người trên sân và phải đối mặt với áp lực ghi 2 bàn nữa, Chelsea vẫn cần sự kiên nhẫn. Họ đã thể hiện nó bằng những biểu hiện âm thầm, nhưng rất hiệu quả từ mọi tuyến. Dù không có những sự lấn át cụ thể nào từ đội khách, nhưng chính sự đơn giản vẫn khiến Juve phát điên. Đội bóng Ý đã đá khá rắn sau giờ nghỉ, như một biểu hiện của sự nôn nóng và mất tự chủ. Thiếu một chữ “Nhẫn”, Ranieri cùng các học trò đã không thể đe dọa nổi Chelsea, ngay cả khi họ có bàn thắng thứ 2. Trong khi những phương án tấn công từ phía Bianconeri rất dễ bị bắt bài, thì Chelsea lại thực sự là một cái boongke luôn chực phát hoả.
Những tay thợ săn ở Turin
Những người đi săn dày dạn luôn có 2 đức tính để thành công: Sự kiên nhẫn và khả năng chịu đựng. Tất cả những điều đó đã hiển hiện ở Chelsea. Với Hiddink, The Blues đã trở nên nguy hiểm hơn với những biểu hiện thâm trầm, nhưng đầy uy lực. Nhưng trong đêm chiến thắng tại Olimpico, người ta còn thấy một Chelsea khác, biết gồng mình trước những ngọn roi tứa máu, để chờ đợi cơ hội ra đòn quyết định.
Đó là điều mà Chelsea chưa bao giờ có dưới thời Scolari. Và là một nét ấn tượng không thể lẫn dưới tay Guus. Tại vòng bảng Champions League, Chelsea đã đến và đi như những tay cao bồi trên lưng ngựa. Hạ gục nhanh, và… thua cũng rất “gọn”. Nhưng khi họ vượt qua Juve theo một cách tâm phục, khẩu phục như thế, có thể nói: Chelsea đã thay đổi. Sự thay đổi nằm chính từ những gì họ đang có, từ sự độc đáo và khả năng tạo giá trị từ mỗi con người, chứ không phải từ những hợp đồng ngất ngưỡng. Hiddink đã tạo ra điều đó. Và cho đến thời điểm này, các CĐV Chelsea đã phải cảm ơn ông. Dù những danh hiệu vẫn còn nằm ở phía trước.
Như những tay thợ săn luôn biết rõ điểm yếu của con mồi, Chelsea đã chơi một trận đáng ngưỡng mộ ở cả khía cạnh chuyên môn lẫn tinh thần. Dưới bàn tay Hiddink, đội bóng áo xanh đã không còn là những tay triệu phú chơi bóng bằng sự ngạo nghễ và vỏ bọc ngôi sao. Họ đã là một tập thể thực sự, biết cùng nhau chiến đấu, lao động nghiêm túc, để giành chiến thắng bằng lòng can đảm và những trải nghiệm tuyệt vời của Hiddink.
Đó là lý do giải thích vì sao, họ vẫn sẽ chưa dừng lại.
(Theo Thể Thao Văn Hóa)