Sau 21 năm từ ngày ra mắt Real Madrid rồi trở thành huyền thoại của CLB và ĐTQG, Raul Gonzalez đã quyết định từ giã sự nghiệp trong màu áo đội bóng Mỹ New York Cosmos. Trong nhiều năm nữa, cũng khó có sự chia tay nào khiến các Madridista tiếc nuối tới vậy.
Điểm chung của những Paul Scholes, Paolo Maldini, Carles Puyol… ngoài tài năng, chắc hẳn đó là sự trung thành. Họ xuất thân từ lò đào tạo trẻ của CLB, thi đấu hết mình cho đội bóng dù trong giai đoạn khó khăn hay vinh quang trải dài. Quan trọng hơn, họ kết thúc sự nghiệp cầu thủ trong màu áo mà họ đã gắn bó từ khi là đứa trẻ cho đến ngày giải nghệ. Như một lẽ tất yếu, họ trở thành huyền thoại tại CLB, một cái kết ngọt ngào, một “happy ending” mà bất kỳ cầu thủ nào cũng ao ước được sở hữu.
Wayne Rooney bắt đầu sự nghiệp cầu thủ chuyên nghiệp khi chưa đầy 17 tuổi cho Everton. Anh được vào đội tuyển Anh lần đầu tiên vào năm 2003 và tại Euro 2004 rồi trở thành cầu thủ ghi bàn trẻ nhất qua các kì của giải đấu và cũng là cầu thủ thứ hai dưới 20 tuổi được gọi vào đội tuyển tại thời điểm đó. Ở Euro 2004 nếu như Bồ Đào Nha may mắn khi có CR7 thì người Anh cũng hãnh diện vì thần đồng Wayne Rooney.
Hỏi tôi yêu CLB nào? Vì lí do gì? Quá dễ! Tôi yêu đội A vì lối chơi đẹp mắt, thích đội C vì HLV cá tính, đam mê đội R vì dàn hào thủ với khuôn mặt đẹp trai đồng đều. Nhưng nếu hỏi tôi ghét CLB nào, hay 1 cá nhân nào, thì mọi việc còn dễ dàng hơn nhiều!
Giấc mơ giành cúp vàng World Cup của Selecao chấm dứt ở vòng bán kết theo một cách không thể tệ hơn, và ngày hôm sau hàng loạt các báo đã giật tít ngay trên trang nhất: Joga Bonito đã chết.
Người ta vẫn hay nói đỉnh cao của mọi sự vật, sự việc là sự đơn giản. Đỉnh cao của Manchester United không gì khác ngoài 27 năm dưới triều đại của Sir Alex Ferguson. Đỉnh cao của AC Milan là chiến thắng trong trận chung kết Champions League 1994 trước Dream Team của Johan Cruyff, khi Fabio Capello tiếp nối thời của một Arrigo Sacchi đã từng rất thành công trong giai đoạn 5 năm trước đó. Leicester City đã làm nên một câu chuyện cổ tích ở Premier League với Claudio Ranieri, còn Atletico vừa quật n
Năm 1988, Johan Cruyff trở về sân Nou Camp với cương vị HLV trưởng, và “một nơi hạnh phúc” là cụm từ không thể đủ để miêu tả không khí ở Barcelona thời ấy. 25 năm sau, di sản của ông vẫn lan toả và được trân trọng ở nơi này; như những gì Pep Guardiola đã nói: “Nếu Barcelona là một thánh đường, thì Johan Cruyff chính là người đã dựng nên thánh đường ấy. Những huấn luyện viên của Barcelona kể từ sau thời của ông ấy trở đi đều chỉ cải thiện thêm hoặc làm lại những gì mà ông ấy đã làm.”
Trên một góc nhìn nào đó, Italia là một mảnh đất của những con người thú vị. Nói đến Ý là nói đến một dân tộc của những con người yêu quê hương họ và yêu đến mức cực đoan. Một trong những ví dụ điển hình nhất cho luận điểm này là cách người Ý tôn thờ ẩm thực địa phương: người Rome có thể cảm thấy bị xúc phạm khi có ai đó đến với thành phố này mà lại ăn pasta sốt bolognese thay vì pasta carbonara, người Naples nhất định phải ăn pizza đế dày, còn một anh bồi bàn thông thường có thể khóc tướng lên
Từ trước tới nay, số 10 cổ điển vẫn luôn được cho là khuôn mẫu về vẻ đẹp của bóng đá. Họ là những ảo thuật gia, những nghệ sĩ và là những người chiếm một nửa sức mạnh của đội bóng. Vậy số 10 cổ điển là gì? Họ là trequartista hay là enganche? Và điều gì đã xảy ra khiến những con người ấy lụi tàn mãi mãi?
Bóng đá Việt Nam đang sống trong những ngày thăng hoa với chiến tích được dự World Cup của ĐT Futsal Việt Nam. Giấc mơ vươn tầm thế giới của chúng ta đến theo một cách không ai ngờ tới. Thậm chí với rất nhiều người thì môn bóng đá trong nhà vẫn là điều gì đó còn xa lạ.