Giroud, Ramsey và Oezil là bộ ba nguyên tử có sức hủy diệt ghê gớm tại giải Ngoại hạng. Đặc biệt với quân bài Giroud trong tay, Arsenal đang có một khẩu pháo hạng nặng. Song, khi Giroud bắt đầu than thở về sự mệt mỏi, người ta lại quay sang hoài nghi về khả năng cán đích với hơn 20 bàn ở cuối mùa giải của tiền đạo này. Điều gì có thể cản bước Giroud mà rộng hơn là cản bước Arsenal lúc họ đang vào guồng?
Hiện tại: Thiếu phương án hai
Ở Arsenal hiện tại, những tiền đạo có thể đá ở vị trí trung phong chỉ có hai người. Suất đá đương nhiên trao cho Giroud, phương án dự phòng dành cho Bendtner. Về hiệu quả của Giroud thì khỏi phải bàn. Ở những trận đầu mùa, anh nổi lên với khả năng săn bàn đáng kinh ngạc, gần như đạt hiệu suất 1 bàn/ 1 trận. Trong thời gian gần đây, Giroud còn cho thấy khả năng kiến tạo rất tốt. Không trực tiếp ghi bàn nhưng những pha kiến tạo như trận gặp Dortmund là bản lề để dẫn đến chiến thắng của toàn đội.
Ở Arsenal hiện tại, những tiền đạo có thể đá ở vị trí trung phong chỉ có hai người
Bên cạnh những hiệu quả trong thấy là kiến tạo và ghi bàn, Giroud còn đóng góp chung vào lối chơi toàn đội. Điều này đôi khi không thể hiện trên những thống kê, mà thể hiện bằng những hiệu quả vô hình. Khả năng làm tường, khả năng đoạt bóng từ những pha bóng bổng, khả năng quấy rối và thu hút hậu vệ…chính những điều tưởng như vặt vãnh kia đã khiến Arsenal khó lường hơn bao giờ hết. Bởi các đối thủ thường không hiểu phải kèm ai khi có quá nhiều cầu thủ tấn công và di chuyển không theo một hệ thống chiến thuật cố định nào.
Còn nhớ trong pha mở tỉ số của Wilshere trước Norwich vài tuần trước, các cầu thủ Arsenal đã di chuyển như một ma trận, thực hiện 2 đường bật tường kép trước khi ghi bàn. Đáng nói tham gia vào pha bóng chỉ có 4 cầu thủ, còn Norwich có cả một chiếc xe bus. Ấy thế, thua vẫn cứ thua.
Tuy nhiên, vấp phải những trận đấu khó nhằn như hôm gặp MU, Arsenal trở nên cực kì bị động. Cái bị động không đến từ chiến thuật của huấn luyện viên mà bị động ở những lựa chọn, nhất là lựa chọn ở vị trí trung phong. Chỉ còn một mình Bendtner có thể đá cắm, ông Wenger buộc phải tung anh chàng “chân gỗ” này vào sân. Kết quả, trong ngày phong độ cả đội xuống dốc, quân bài hết phép kia góp phần gia tăng vị đắng của thất bại và nó trở nên khó nuốt hơn bao giờ hết.
Câu hỏi đặt ra là khi nào Arsenal mới có một tiền đạo đủ tầm chia lửa với Giroud. Xem ra từ giờ cho tới hết tháng 1, nó vẫn bị để ngỏ.
Tương lai: Thừa lượng nhưng vẫn thiếu chất
Theo thông tin mới nhất thì Arsenal sẽ chào đón sự trở lại của Walcott trong trận đấu cuối tuần. Podolski cũng không lâu nữa sẽ bình phục chấn thương. Chưa kể, khi Sanogo lành lặn, ông Wenger sẽ có đến 5 cầu thủ trên lí thuyết có thể đá cắm trong sơ đồ 1 tiền đạo của Arsenal. Một sự dư thừa mang đến hạnh phúc với bất kì huấn luyện viên nào chinh chiến ở Anh. Song, hạnh phúc đó có thật trọn vẹn, hay chỉ là tự an ủi mình?
Có 5 trong 1 và cũng chỉ có đúng 1 trong 5 đáp ứng được yêu cầu chuyên môn. Podolski từ ngày về Arsenal gần như đã quên vai trò đá cắm như thời còn khoác áo Koln. Walcott năm ngoái cũng lớn tiếng muốn đá cắm nhưng thực tế chứng minh với chiều cao khiêm tốn và môi trường bóng đá đầy thể lực ở Anh, lời nói của anh xem ra chỉ mang tính chất bông đùa. Với Bendtner, Sanogo thậm chí khả năng chuyên môn còn bị đánh dấu hỏi cực lớn chứ đừng nói tin tưởng trao cho họ niềm tin để vào sân và thay đổi số phận trận đấu.
Thế mới thấy, tuy thiếu mà thừa tuy thừa mà thiếu, là vấn đề nan giải trên hàng công Arsenal lúc này. Nuôi một lúc nhiều tiền đạo lắm lúc cũng tiếc tiền, mà không nuôi thì không ổn. Bây giờ, muốn cân bằng cả chất và lượng xem ra ông Wenger nên đem về một tiền đạo, không cần cao to (vì đã có quá nhiều), chỉ cần khéo léo và đặc biệt có khả năng đánh hơi bàn thắng. Theo lẽ đó, những cái tên như Chicharito, Pato, đặc biệt là Suarez là thích hợp nhất với Arsenal hiện nay. Song, liệu ông Wenger có quyết tâm đưa một tiền đạo về ngay trong mùa đông hay vẫn “bế quan tỏa cảng” như thói quen là cả một dấu hỏi to đùng.
Theo Bongda