Có điên mới tin rằng Di Matteo đủ kinh nghiệm dẫn dắt Chelsea? Có điên mới tin rằng Di Matteo đủ uy để thu phục các ngôi sao đầy cá tính của Chelsea? Có điên mới tin rằng Di Matteo đủ tài năng để kéo Chelsea khỏi đầm lầy khủng hoảng? Có điên mới tin rằng Di Matteo đủ... điên để mơ về chức vô địch Champions League?
Rất nhiều người đã nghĩ như thế khi Roberto Di Matteo được bổ nhiệm vào vị trí thay thế Andre Villas-Boas vào đầu tháng 3/2012. Mùa giải chỉ còn hơn 2 tháng và Chelsea chìm vào khủng hoảng toàn diện. Ở Premier League, họ thua cả West Brom, đội bóng cũ của Di Matteo, và bị đánh bật khỏi tốp 4. Ở Cúp FA, họ không thắng nổi Birmingham trên sân nhà. Ở Champions League, họ để thua 1-3 ở Napoli trong trận lượt đi vòng 1/8, hy vọng giành vé đi tiếp là rất mong manh. Ở trên sân cỏ, lối chơi của Chelsea cực kỳ rời rạc, thiếu đường nét, cá tính và tinh thần chiến đấu. Ở phòng thay đồ, nội bộ chia rẽ, mâu thuẫn chồng chất bởi vấn đề tân binh và cựu binh, tài năng trẻ và lão tướng. Ở trên giấy tờ, mùa giải này của Chelsea như... tờ giấy trắng.
Tại sao Chelsea, hay cụ thể là ông chủ Abramovich, chọn Di Matteo? Hoặc những đối tượng mà họ tiếp cận từ chối "nhảy vào lửa". Hoặc họ xác định chiếc ghế cần có người và Di Matteo được điền tên vào theo dạng... cho có, đợi hết mùa rồi tính tiếp. Hoặc họ quá "điên" để tin rằng, biết đâu đấy một kẻ vô danh có thể làm nên điều vĩ đại.
Di Matteo là HLV thứ 8 trong 9 năm của kỷ nguyên Abramovich. Trước đó là Ranieri, Mourinho, Grant, Scolari, Hiddink, Ancelotti và Villas-Boas. So với những người đó, thậm chí cả Grant, Di Matteo quả thật kém danh giá, kém kinh nghiệm hơn hẳn. Chẳng có gì ngạc nhiên khi hiếm người đặt niềm tin ở Di Matteo. Nên nhớ rằng, những HLV tên tuổi và gặt hái nhiều thành công trên không thể chịu nổi "nhiệt" dưới áp lực ở Stamford Bridge. Nên nhớ rằng, không lâu trước đó, Di Matteo đã không thể trụ lại ở đội bóng bé nhỏ West Brom và bị sa thải. Cuộc hôn nhân Chelsea - Di Matteo quả thật rất khập khiễng.
Lợi thế duy nhất của Di Matteo khi ngồi lên chiếc ghế HLV ở Chelsea: ông chẳng có gì để mất. Vì lẽ đó, cứ sau mỗi chiến thắng, ông thêm phần tự tin. Khi Chelsea lội ngược dòng trước Napoli ở Stamford Bridge, Di Matteo ăn mừng như một đứa trẻ, chạy khắp sân, ôm hết người này đến người nọ. Khi Chelsea đánh bại Bayern ở Allianz Arena, ông ăn mừng rất giản dị.
Di Matteo đã gặp may khi thời cuộc đã trao cho ông chiếc ghế HLV của Chelsea. Vận may ấy luôn sát cánh bên ông, hết trận này đến trận khác, đến mức nó trở thành vũ khí lợi hại nhất của chính ông, chính Chelsea. Cột dọc xà ngang mặc nhiên là hậu vệ "bổ sung" của Chelsea. Petr Cech mặc nhiên được chờ đợi cản phá hết quả penalty này đến quả penalty khác. Thánh địa Camp Nou không khiến ông lo sợ. Allianz Arena không khiến ông lo ngại. Hai chân sút xuất sắc nhất ở Champions League mùa này, Messi và Gomez, không phải là mối bận tâm đối với ông.
Nhưng không thể phủ nhận tài năng của Di Matteo, cũng như không thể phủ nhận cố gắng, nỗ lực và quyết tâm của Chelsea. Ai đã giúp Drogba, Lampard và Ashley Cole hồi sinh trong hơn 2 tháng qua? Ai đã khiến một tiền đạo tưởng chừng vứt đi như Torres tỏa sáng trong mỗi lần vào sân? Ai đã giúp Chelsea đứng vững ở Camp Nou chỉ với 10 người? Ai đã khiến mọi hàng công khủng khiếp của châu Âu bất lực trước chiến thuật "xe bus 2 tầng"? Ai đã đưa ra quyết định mạo hiểm nhưng hiệu quả là sử dụng cầu thủ non nớt Bertrand cho trận chung kết Champions League?
Câu hỏi cho mọi câu hỏi: Ai đã giúp Chelsea giành chức vô địch Champions League/C1 lần đầu tiên trong lịch sử?
Đó là Roberto Di Matteo, HLV tạm quyền đầu tiên bước lên đỉnh cao châu Âu.
Sau 9 năm tìm kiếm, cuối cùng ông chủ Abramovich đã tìm được người giúp mình biến giấc mơ Champions League thành sự thực. Một HLV như thế xứng đáng được trao 1 bản hợp đồng dài hạn. Còn chần chờ gì nữa?
(Theo Thể Thao Văn Hoá)