Yếu tố quan trọng để nhìn thấy một Azzurra đích thực và đúng như mong muốn của các tifosi là gì? Là cần phải chỉ trích họ thậm tệ, dồn họ đến mức nhục nhã và uất ức không chịu nổi để rồi bùng lên như một khối thuốc nổ. Thân lừa ưa nặng, Azzurra. Italia của Lippi đã từng như thế trong suốt năm rưỡi đầu tiên của ông, từng bị chỉ trích nặng nề và năng lực của cựu HLV Juve bị nghi ngờ, nhưng sau đó đã chiến thắng ở Berlin. Điều tương tự đã lặp lại trong suốt hơn năm qua, kể từ khi Lippi nắm quyền lần thứ hai. Không nghi ngờ gì nữa, chiến thắng Bulgaria 2-0 là trận đấu tốt nhất mà Italia đã thể hiện sau 16 trận nhờ nhờ và thiếu cảm xúc dưới tay Lippi. Bulgaria không phải một đối thủ xoàng bởi họ có thừa kĩ thuật, lòng quả cảm, quyết tâm thi đấu và khả năng gây sức ép lên đối phương. Họ chỉ thất bại vì chơi không hay bằng Italia, trong một trận đấu mà người ta đã được nhìn thấy Italia như mong đợi. Các tifosi tin rằng, Italia ấy sẽ không bao giờ chết đi và những gì họ chứng kiến hy vọng không phải là ảo ảnh.
Italia chỉ còn cách Nam Phi một bước chân |
Trước Bulgaria, chiến thắng đã tới, nhưng “như thế nào” đã được thể hiện. Sau quá nhiều trận kém cỏi, Italia đã tái hiện được ý chí quyết thắng bằng lối đá tốc độ, kiểm soát hoàn toàn mặt sân và chỉ trong một hiệp, Bulgaria đã bị hạ gục. Đấy là điều gần như không thể tin nổi đối với những ai đã chứng kiến sự thất vọng não nề trên sân Georgia. Một khi chơi với tốc độ cao, thể hiện sự quyết tâm chiến thắng cao độ và sẵn sàng chấp nhận rủi ro, Italia mới đạt được trình độ như họ đã phô diễn cho thế giới ở giai đoạn sau của World Cup 2006. Không có gì ngạc nhiên khi 9/11 cầu thủ ra sân trong đội hình xuất phát với Bulgaria (trừ Chiellini và Marchisio) là những người đã giơ cao chiếc Cúp vàng VĐTG ở Berlin 3 năm trước. Không có nỗi nhục nhã nào bằng việc cả năm phải nghe những lời ta thán của dư luận đập thẳng vào mặt những người mang danh thế giới.
Đã có số 10 thực thụ
Niềm tin lớn lao của người hâm mộ, là Italia ở World Cup sắp tới không phải là Italia ở Tbilisi, mà là Italia ở Turin. Sự bột phát về tinh thần dẫn đến sự đột phá về kết quả thi đấu, và được củng cố thêm bằng một sơ đồ chiến thuật có khả năng sẽ được áp dụng trong thời gian tới, sơ đồ 4-3-1-2 đang là mốt ở Italia, với một nửa số CLB đang chơi (trong đó có cả 3 đại gia Inter, Juve và Milan). Sơ đồ ấy tạo ra một cuộc cách mạng trong hàng tiền vệ và từ sự khởi sắc của tuyến giữa, Italia bắt đầu thể hiện được những điều mà các tifosi trông đợi. De Rossi trở thành nhân tố trung tâm của hàng tiền vệ, được hỗ trợ bởi Marchisio trong vai trò tiền vệ đánh chặn lệch trái và Camoranesi đá tiền vệ con thoi lệch phải.
Điều chỉnh quan trọng nhất là Lippi đưa Pirlo lên chơi hỗ trợ phía sau 2 tiền đạo. Với vị trí mà Pirlo lần đầu tiên chơi sau gần 10 năm trước ở Brescia và thời kì đầu ở Milan ấy, Italia đã có một số 10 thực thụ. Từ vị trí ấy, Pirlo đã tạo điều kiện để Grosso và Iaquinta lập công. Sau 4 trận im tiếng, Italia đã ghi bàn và điều quan trọng, trong đó có bàn thắng của một tiền đạo.
Tất cả mới chỉ là những dấu hiệu đầu tiên của một làn gió mát. Bởi nhìn trên thực tế, không thể đánh giá trình độ của Italia hơn Brazil của Dunga hay ĐT Anh của Capello. Vẫn còn thời gian để cải thiện lối chơi, để bàn luận về mọi việc, và tranh cãi, nếu cần thiết. Vì hình như Lippi bây giờ đang đi theo phong cách của Mourinho.
Đó chính là ItalJuve! Thành phố Turin và Juventus chính là nền tảng tạo ra nguồn cảm hứng lớn lao của Italia trong chiến thắng Bulgaria? Có thể khẳng định như thế. Đấy là trận đấu đầu tiên của Lippi trên cương vị HLV trưởng ĐTQG, ở một nơi mà ông đã từng gắn bó 8 năm trong đời HLV Juve. Đấy là trận đầu tiên của Grosso ở ngôi nhà mới Juve đầy ý nghĩa: một bàn thắng để chào sân. Người sút quả penalty quyết định chiến thắng trong trận CK World Cup 2006, người được Juve đưa về vào phút cuối cùng của thị trường chuyển nhượng chính là người mở ra thắng lợi của Italia với Bulgaria. Đấy là bàn thắng thứ 5 của Iaquinta cho ĐTQG sau 48 lần khoác áo ĐTQG. 7 cầu thủ ra sân trong đội hình chính thức hiện đang khoác áo Juventus, và nếu tính cả Lippi trên cương vị HLV trưởng, cả Zambrotta từng có 5 năm chơi cho Juve trước khi sang Barcelona năm 2006, con số lên đến 9 người. Tất cả đóng góp công lớn vào một chiến thắng mang hơi hướng Juve, trên sân đấu của Juve và ở vùng đất của 2 đội bóng đã từng đóng góp nhiều tuyển thủ quốc gia nhất trong lịch sử calcio. Chỉ còn thiếu Del Piero. Chỉ còn chờ Amauri. Vậy là đủ bộ. Các fan của Juve hoàn toàn có thể tự hào. Trên khán đài hôm ấy không chỉ có các tifosi của đội bóng sọc trắng-đen, mà còn cả Trapattoni, HLV Ireland, đối thủ sắp tới vào tháng 10 của Italia, nhưng trước hết là người nhiều năm gắn bó với Juve; có Tardelli, trợ lí của ông, một Juventino nữa, người đã ghi bàn cuối cùng trong trận CK thắng lợi ở Espana 82; có Boniperti, một huyền thoại của CLB và có chủ sở hữu đội bóng, Lapo Elkann. Trên trời, hẳn ông chủ huyền thoại Gianni Agnelli sẽ hài lòng khi Juve trở thành linh hồn của ĐT Italia, như tập đoàn FIAT của ông luôn là xương sống của ngành công nghiệp Italia. Forza ItalJuve! |
(Theo Thể Thao Văn Hóa)