Việc cầu thủ đang đạt phong độ cao tại Sunderland, Darren Bent, không được HLV Capello gọi trong lần tập trung tuyển Anh giữa tháng 10 khiến dư luận bất ngờ. Trong khoảng 20 năm qua, không ít tiền đạo nổi tiếng cũng bị bỏ qua.
Chris Sutton
410 trận chơi cho các CLB, ghi 88 bàn.
Chỉ một lần chơi cho đội tuyển Anh, không có bàn thắng nào.
Là người chơi cặp ăn ý với Alan Shearer, Sutton góp phần tạo nên hàng tiền đạo đáng sợ cho CLB Blackburn Rovers trong mùa giải 1994-1995.
Ba năm sau, tiền đạo sinh năm 1973 tiếp tục khẳng định tài năng bằng danh hiệu vua phá lưới giải Ngoại hạng Anh (chia sẻ với Dion Dublin và Michael Owen).
Tạo được dấu ấn ở đẳng cấp CLB, tuy vậy, Sutton đã tự làm hỏng sự nghiệp quốc tế khi từ chối thử nghiệm chơi ở đội tuyển Anh B vài tháng trước World Cup 1998. HLV Glenn Hoddle sau đó đã quyết định một lần khoác áo đội tuyển và không bàn thắng là quá đủ dành cho anh.
Robbie Fowler
409 trận chơi cho CLB, ghi 172 bàn.
26 lần chơi cho đội tuyển, ghi 8 bàn.
Dựa trên thành tích đều ghi khoảng 30 bàn trong ba mùa liên tiếp, nhiều tờ báo của Anh trong thập niên 1990 đồng loạt ca ngợi Fowler là một chuyên gia dứt điểm bẩm sinh. Tuy vậy, tại Euro 1996, cựu tiền đạo CLB Liverpool đã không thể tranh suất đá chính của cặp Shearer - Sheringham.
Chấn thương liên miên, phong cách sống thoải mái và một màn chia vui phản cảm (bò lồm ngồm, hít đất sau khi ghi bàn) cuối cùng đã làm sự nghiệp quốc tế của Fowler dừng lại ở con số 26 lần ra sân cùng một bàn tại các giải đấu chính thức (ghi vào lưới Albania ở vòng loại World Cup).
Matthew Le Tissier
443 trận chơi cho CLB, ghi 162 bàn.
8 lần chơi cho đội tuyển, không ghi được bàn nào.
Ghi một bàn trong hai trận rưỡi là tỷ lệ ấn tượng đối với một tiền vệ tấn công, vì vậy, con số chỉ 8 lần khoác áo đội tuyển của Le Tissier đã đặt ra một câu hỏi lớn. Có tin đồn cho rằng HLV thời anh đạt phong độ cao - Terry Venables, vốn không ưa những cầu thủ chơi bay bướm.
Ian Wright
581 trận chơi cho CLB, ghi 387 bàn.
33 lần chơi cho đội tuyển, ghi 9 bàn.
So với sự nghiệp hoành tráng ở đẳng cấp CLB, thành tích quốc tế của Wright rõ ràng không tương xứng. Anh chỉ được ra sân đá chính 16 lần, còn lại đều phải sắm vai dự bị. Trong số 9 bàn, có 4 bàn ở trận gặp đối thủ yếu San Marino.
Có thể nói, Wright là một tiền đạo kém may mắn. Khi anh đạt phong độ đỉnh cao, đội tuyển quốc gia bị sa sút bất thường (không lọt vào World Cup 1994). Wright bắt đầu sự nghiệp quốc tế với HLV kém thành công nhất trong lịch sử đội tuyển, Graham Taylor, trước khi làm việc với người không hợp gu, Terry Venables. Trong thời gian Hoddle cầm quân, Wright đang trên đà xuống dốc nên các cầu thủ trẻ là sự lựa chọn ưu tiên.
Kevin Phillips
495 trận chơi cho CLB, ghi 232 bàn.
8 lần chơi cho đội tuyển, không ghi được bàn nào.
Đều đặn ghi một bàn sau chừng hai trận ở đẳng cấp CLB, đến tuổi 36, Phillips vẫn được trao cơ hội chơi thường xuyên tại giải Ngoại hạng Anh (tại Birmingham City). Bởi vậy, sự nghiệp quốc tế nghèo nàn của anh vẫn luôn đặt ra một câu hỏi lớn.
Giai đoạn Phillips được chú ý nhiều nhất là mùa giải 1999-2000. Ban đầu, chuyên gia dự đoán Rodney Marsh cho rằng Phillips sẽ gặp khó khăn để ghi 6 bàn. Đến giữa tháng 9, anh sớm đạt được con số này và kết thúc mùa giải một cách mĩ mãn với 30 bàn.
Gây ấn tượng với HLV đội tuyển Kevin Keegan, Phillips nhận được cơ hội dự Euro 2000, nhưng phải sắm vai dự bị.
Andy Cole
499 trận chơi cho CLB, ghi 229 bàn
15 lần chơi cho đội tuyển, ghi 1 bàn
Trong thập niên 1990, Andy Cole là một trong những tiền đạo đáng chú ý nhất của nước Anh. Tỷ lệ ghi một bàn trong 1,2 trận ở CLB Newcastle làm HLV Alex Ferguson của MU chấp nhận phá kỷ lục chuyển nhượng của giải Ngoại hạng thời điểm đó.
Sự nghiệp quốc tế của Cole đã không có bước khởi đầu tốt. Nhận được cơ hội ra sân trong trận gặp Uruguay năm 1995, anh bỏ lỡ một loạt tình huống ngon ăn, trong đó có pha dứt điểm ở cự ly chỉ 7 m. Không gây ấn tượng đủ mạnh trong những năm tiếp theo, trước World Cup 1998, Cole bị Hoddle loại khỏi danh sách dự giải.
(Theo Vnexpress)