Không chỉ mang đẳng cấp và niềm vui trở lại Old Trafford, trên hết, Ronaldo còn mang tinh thần Alex Ferguson trở về nhà.
Ảnh: Getty Images
Tất cả đang lên cơn sốt vì ngày trở về như trong mơ của Cristiano Ronaldo. Một pha đệm bóng thể hiện khả năng đánh hơi của một sát thủ đích thực. Một pha bứt tốc và dứt điểm xâu kim thủ môn thể hiện khao khát tuyệt vời ở tuổi 36. CR7 vẫn vậy, vẫn hừng hực đam mê và khiến các cầu trường phải nổ tung.
Nhưng những gì mà Ronaldo thể hiện đêm qua còn quan trọng hơn 3 điểm, đó còn là tinh thần quyết thắng mà một đội bóng lớn cần phải có. Tinh thần đó không mất đi sau khi Ronaldo giã từ Man United, nhưng nó đã dần mai một kể từ khi Sir Alex Ferguson nói lời tạm biệt với Quỷ đỏ sau 26 năm gắn bó.
Sau 7 năm đằng đẵng đi tìm lại hình bóng của một đôi bóng lớn, chỉ có Jose Mourinho với cú đúp danh hiệu mùa 2016-2017 là phần nào khỏa lấp được nỗi nhớ của người hâm mộ về Sir Alex. Nhưng xét cho cùng, “Người đặc biệt” không mang trong mình thứ bóng đá tấn công và khát khao chiến thắng đã trở thành bản sắc trong thời đại của “Ông già gân”. Cho tới khi Ronaldo trở lại với nguồn cảm hứng của một nhà vô địch vào đêm qua…
Trận đấu với Newcastle không phải là một màn trình diễn xuất sắc của Man United. Hàng công vẫn chưa có những phương án tấn công bài bản, trong khi hàng thủ vẫn bộc lộ những sơ hở khi Chích chòe tổ chức phản công. Nhưng Ronaldo, như thường lệ, vẫn xuất hiện ở những giây phút mà tất cả cần anh nhất.
Đội chủ nhà gần như bế tắc suốt hiệp một cho tới khi CR7 khai hỏa và khiến cả Old Trafford vỡ òa trong sung sướng. Và khi đội khách đang hưng phấn sau bàn gỡ hòa, Ronaldo một lần nữa trở thành vị cứu tinh với pha dứt điểm lạnh lùng để thiết lập lại thế dẫn bàn.
Đó là thứ Man United cần nhất trên con đường tìm lại vinh quang xưa. Họ có thể không sở hữu một đội hình dày như Man City, một lối đá khoa học như Chelsea hay một lối tấn công rực lửa như Liverpool, nhưng cái họ cần những người với tinh thần không bao giờ bỏ cuộc như Ronaldo.
Ảnh: Getty Images
Người ta đã nói nhiều về tinh thần đó trong suốt những lần Man United lội ngược dòng trong mùa giải năm ngoái hay cả những khoảnh khắc tái hiện Fergie Time. Nhưng sự thiếu ổn định đã khiến họ dần rơi khỏi cuộc đua vô địch. Để nghĩ tới việc chạm tay vào chiếc cúp bạc Premier League, họ cần một nguồn năng lượng bền bỉ trong suốt chặng marathon. Và còn ai phù hợp hơn để đại diện điều đó ngoài một tượng đài đã ở trên đỉnh cao trong suốt gần hai thập kỷ qua?
Sẽ là quá sớm để nói về việc Man United có thể cạnh tranh ngôi vô địch vào lúc này. Nhưng với một người truyền cảm hứng như Ronaldo, những cầu thủ trẻ sẽ cảm nhận được tinh thần chiến đấu của một nhà vô địch là như thế nào. Jesse Lingard cũng đã từng phải chiến đấu để trụ lại Man United, để rồi hôm qua anh ghi bàn ngay trước mắt thần tượng thuở nhỏ của mình. Đó là một hình ảnh không thể đẹp hơn để khép lại trận đại thắng của MU, và để chứng minh rằng tinh thần chiến đấu đang dần trở lại với Quỷ đỏ.
“Sir Alex, this one is for you…” (Sir Alex, điều này dành cho thầy) Những dòng nhắn gửi của Ronaldo có lẽ đã khiến tất cả những CĐV Man United cảm thấy nghẹn ngào. Sau tất cả, Sir Alex vẫn là người có công lớn nhất trong việc nâng tầm và thổi ngọn lửa đam mê vào Ronaldo. Và hôm qua, có lẽ Ronaldo cũng đã hướng lên khán đài nơi Sir Alex nở một nụ cười mãn nguyện để nói một lời tương tự.
Không chỉ mang đẳng cấp và niềm vui trở lại Old Trafford, trên hết, anh còn mang tinh thần Alex Ferguson trở về nhà.
Trước thềm diễn ra Copa America 2024, Lautaro Martinez chỉ có được duy nhất 1 bàn thắng cho đội tuyển quốc gia Argentina trong 17 trận gần nhất anh có cơ hội ra sân thi đấu. Đó quả là một thành tích trái ngược hoàn toàn so với những gì anh đã thể hiện trong màu áo của Inter Milan những mùa giải gần đây. Nhiều người còn tự đặt ra câu hỏi rằng liệu anh có quá vô duyên khi lên tuyển hay không? Phải chăng trong màu áo của Albiceleste, anh không thể phát tiết được hết những gì mình làm tốt nhất?
Không ổn, thực sự tình hình là không ổn khi Szoboszlai nhìn thấy những cái vẫy tay liên tục của trung vệ Endre Botka. Những cái vẫy tay kêu gọi sự trợ giúp từ đội ngũ y tế trong khoảnh khắc có cầu thủ nằm sân chưa bao giờ là phút giây dễ chịu với bất kỳ cầu thủ hay vận động viên thể thao nói chung...
Ghi 35 bàn và trở thành vua phá lưới của một giải đấu cũng có không ít sao số khiến giờ đây chúng ta lại phải băn khoăn: liệu đến khi nào cái tên Ronaldo đó mới thôi ghi bàn và chịu dừng lại?
Năm 2016, Gian Piero Gasperini tới Atalanta với nhiệm vụ tránh để đội bóng phải xuống chơi ở Serie B. Và từ một đội bóng xếp hạng 13 chung cuộc ở mùa giải 2015/16, Atalanta dưới bàn tay của Gasperini đã vươn lên về đích ở vị trí thứ 4 ở mùa giải sau đó và có được tấm vé tham dự Europa League vào mùa tiếp theo.