Luis Suarez - Edinson Cavani: Những gã thợ săn

Tác giả Phương GP - Thứ Hai 02/07/2018 17:28(GMT+7)

Là một trong những ngôi sao hàng đầu thế giới, nhưng sau hai lần tham dự World Cup, tai tiếng mà Suarez để lại hoàn toàn lấn át tài năng của anh.
Luis Suarez: Liệu anh đã đủ trưởng thành?
Mùa World Cup 2010, Suarez sắm vai tay phản diện đáng ghét nhất trong giới bóng đá. Cái tay của anh không chỉ ngăn chặn một bàn thắng của Adiyiah, không chỉ ngăn chặn giấc mơ của một Ghana đầy hấp dẫn, mà còn là lần đầu tiên để một đại diện Châu Phi tiến vào vòng bốn đội mạnh nhất. Mặc dù sau đó, chính Ghana đã tự bắn vào chân sau khi ngôi sao sáng nhất, Asamoah Gyan, sút hỏng quả phạt đền. Nhưng hình ảnh cái tay và nụ cười của Suarez vẫn để lại sự căm ghét rất lớn.
 
Bốn năm sau, Suarez, chủ nhân của chiếc giày vàng châu Âu, đến với vòng chung kết World Cup với nhiều kỳ vọng. Và kỷ niệm anh để lại không phải là những bàn thắng, mà là dấu răng trên vai Giorgio Chiellini. Lần này không còn ai xem anh là kẻ phản diện, họ thử xem anh...có bị tâm thần hay không. Hàng loạt bài báo phân tích được viết ra nhằm lý giải nguyên nhân dẫn đến hành động của anh. Hành động không chỉ xảy ra một lần mà đã có tiền lệ. Những lời giải đưa ra nhiều tranh cãi, còn Suarez nhận án phạt nhớ đời.
 
Lại một mùa World Cup nữa lại đến, và trong những năm qua, Suarez đã “ngoan” hơn rất nhiều. Tiểu xảo, ma mãnh vẫn không thiếu. Nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở đó. Người hâm mộ đã nhớ đến anh nhiều hơn ở tài năng và những gì anh cống hiến cho Barcelona, chứ không cần những rắc rối đi kèm. 
 
Và đó sẽ là cơ sở cho sự mong đợi lớn hơn ở Suarez mùa hè này. Sức mạnh của Uruguay khá kỳ lạ. Không hẳn là một tập thể gắn kết với lối đá kỷ luật hay say đắm lòng người, không hẳn là những thiên tài có thể xuất thần ở những khoảnh khắc diệu kỳ, mà nằm ở cá tính với một chút dị biệt. 
 
Đã tám năm trôi qua kể từ lần đầu tiên, Suarez giờ cũng đã bằng tuổi người đàn anh Forlan ngày ấy. Thu mình, lặng lẽ, quan sát và tung ra những miếng đánh quyết định giết chết con mồi. Trong chiến thắng trước ĐT Bồ Đào Nha, cái cách mà bộ đôi Suarez-Cavani đem chiến thắng về cho Uruguay không khác gì gã thợ săn lành nghề.
 
Ở đó, Suarez đóng vai trò “chim mồi” khi liên tục là mục tiêu tập trung bóng, là người cầm bóng, khiêu khích, ăn vạ, gây hấn với đối phương. Trong khi đó, Cavani ẩn hiện và có mặt đúng lúc để dứt điểm kết liễu.
Luis Suarez - Edinson Cavani: Những gã thợ săn
Nói về Cavani, chúng ta hẳn không quên những lùm xùm của anh ở PSG mùa giải qua. Những câu chuyện mà ở đó cả Cavani lẫn Neymar đều cho thấy sự ích kỷ với đồng đội, với khát khao là trung tâm của đội bóng. Nhưng Cavani của Uruguay lại biết thu mình một cách...đáng ao ước, so với những yêu cầu đối với một tiền đạo.
 
Anh luôn lùi sâu để trở thành phần cao nhất trong chiếc khiên phòng ngự của Uruguay. Anh sẵn sàng “đánh nhau” và phạm lỗi mỗi khi cảm thấy có nguy hiểm. Anh lăn xả không khác gì một tiền vệ phòng ngự.
 
Và nhìn cách mà Cavani phối hợp cùng Suarez từ đầu giải đến giờ, mới thấy tinh thần đồng đội của hai con người này hay đến như thế nào. Cavani chơi thấp hơn Suarez, sẵn sàng làm bóng cho Suarez nếu đội nhà chơi với thế áp đặt như trận đấu với Ai Cập. Và dù Suarez có bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội, Cavani vẫn lạnh lùng, cần mẫn không một chút nặng nhẹ. 
 
Còn khi đội nhà chơi phản công, khi mọi đường bóng đều tìm đến Suarez đầu tiên, Cavani sẽ di chuyển tìm khoảng trống, mặc cho số 9 thích làm gì thì làm. Có lẽ bởi vì anh biết, rồi người đồng đội cũng sẽ đưa bóng đến cho anh, như cái cách bàn mở tỷ số xảy ra vậy.
 
Đến đá phạt, cả hai cũng nhường nhau và sẵn sàng tạo khoảng trống cho đối tác để thực hiện một cách tốt nhất. Một cặp đôi đáng mơ ước không chỉ về đẳng cấp mà cả sự hy sinh dành cho nhau. Oscar Tabarez quả là một điều đặc biệt đối với Uruguay, khi ông có thể làm cho những cá tính kiệt xuất biết cúi mình trước màu cờ sắc áo.
 
Uruguay năm nay vẫn như mọi khi, một lối chơi thực dụng đến tàn nhẫn, kết quả được đề cao hơn tất cả. Và Uruguay năm nay đang đem đến sự hài hoà hơn bốn năm trước, khi có sự kết hợp bền chặt giữa những cầu thủ có kinh nghiệm và những tài năng trẻ.
 
Từ đó họ tạo nên một tập thể với lối chơi được xây dựng bền chắc ở tuyến dưới. Còn trên tuyến trên, việc đặt niềm tin vào hai cái tên này, quả thực là rất xứng đáng.
 
PHƯƠNG GP (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Lautaro Martinez tại Copa America 2024: Ăn khế trả vàng

Trước thềm diễn ra Copa America 2024, Lautaro Martinez chỉ có được duy nhất 1 bàn thắng cho đội tuyển quốc gia Argentina trong 17 trận gần nhất anh có cơ hội ra sân thi đấu. Đó quả là một thành tích trái ngược hoàn toàn so với những gì anh đã thể hiện trong màu áo của Inter Milan những mùa giải gần đây. Nhiều người còn tự đặt ra câu hỏi rằng liệu anh có quá vô duyên khi lên tuyển hay không? Phải chăng trong màu áo của Albiceleste, anh không thể phát tiết được hết những gì mình làm tốt nhất?

Dominik Szoboszlai: Hơn cả một người đội trưởng

Không ổn, thực sự tình hình là không ổn khi Szoboszlai nhìn thấy những cái vẫy tay liên tục của trung vệ Endre Botka. Những cái vẫy tay kêu gọi sự trợ giúp từ đội ngũ y tế trong khoảnh khắc có cầu thủ nằm sân chưa bao giờ là phút giây dễ chịu với bất kỳ cầu thủ hay vận động viên thể thao nói chung...

Ngày lịch sử của Gian Piero Gasperini và Atalanta!

Năm 2016, Gian Piero Gasperini tới Atalanta với nhiệm vụ tránh để đội bóng phải xuống chơi ở Serie B. Và từ một đội bóng xếp hạng 13 chung cuộc ở mùa giải 2015/16, Atalanta dưới bàn tay của Gasperini đã vươn lên về đích ở vị trí thứ 4 ở mùa giải sau đó và có được tấm vé tham dự Europa League vào mùa tiếp theo.

Một Bayern Munich vô hồn đến "lạ"

Đã bao giờ trong một thập kỷ vừa qua, bạn chứng kiến Bayern Munich thi đấu 90 phút tại Champions League mà không thể tung ra một cú sút trúng đích nào chưa?

Khi đội tuyển Hàn Quốc cạn kiệt "may mắn"

Xét về hành trình của Hàn Quốc tại Asian Cup 2023, chúng ta phải công nhận rằng họ là đội tuyển có rất nhiều cá nhân xuất sắc sẵn sàng gồng gánh đội tuyển vào những thời điểm cần thiết. Tuyến tiền đạo, tiền vệ hay hậu vệ của Hàn Quốc đều sở hữu những cái tên rất chất lượng so với mặt bằng chung của cả giải nhưng lý do vì sao khi có một tập hợp mạnh đến thế mà Hàn Quốc lại phải rất chật vật để vào tới bán kết rồi thua đầy thất vọng trước Jordan?