Đêm nay, Antonio Conte và Jurgen Klopp sẽ chạm trán nhau tại Premier League. Lúc này, hẳn nhiên rằng người ta mong chờ sự rực lửa, tính cống hiến và sự toan tính pha liều lĩnh trong chiến thuật của hai vị chiến lược gia tuổi trẻ tài cao. Chắc chắn họ sẽ mang đến một bữa tiệc bóng đá đúng nghĩa với vô vàn các bất ngờ đến những giây cuối cùng. |
Jose Mourinho - Rafael Benitez: Khi trọng tài biên biết ghi bàn |
Thế nhưng, mỗi khi ta nhắc đến thời đỉnh cao của cuộc chạm trán Chelsea – Liverpool, trong đầu mỗi người lại hiện về một thời mà Jose Mourinho và Rafael Benitez hết đấu trí trên sân đến đấu võ mồm trong phòng họp báo. Hình ảnh tiêu biểu cho trận chiến đa chiều đó là bàn thắng loại Chelsea khỏi Champions League năm 2005 của Luis Garcia. Pha lập công mập mờ ấy mang về cảm giác ngọt ngào cho các Kopites không chỉ vì họ đã lọt vào chung kết, mà còn vì kẻ bị loại trong ấm ức chính là Chelsea. Ngược lại, các CĐV Chelsea như thể được hưởng một chất kích thích tâm lý cực đại mỗi khi The Blues vùi dập The Kop như một thói quen tại đấu trường quốc nội. Và cứ thế, Benitez và Mourinho ăn miếng trả miếng và tạo nên một trong những cuộc đối đầu đáng nhớ nhất trên băng ghế chỉ đạo trong kỷ nguyên Premier League.
Nói về xuất phát điểm trước khi đến với xứ sở sương mù, Mourinho và Benitez chỉ chênh lệch nhau chút ít. Chelsea chiêu mộ Người Đặc biệt sau kỷ nguyên thành công rực rỡ của ông tại Porto, với 2 chức VĐQG, 1 UEFA Cup và 1 Champions League trong 2 mùa liên tiếp - một thành tích thực sự khó tin. Trong khi đó, sau thành công tại Mestalla, Benitez cập bến Anfield và chỉ mất 1 năm để ngồi chung mâm với Mourinho trong ngôi đền của 3 vị chiến lược gia hiếm hoi trên thế giới vô địch 2 cúp châu Âu khác nhau trong 2 năm (người còn lại là huyền thoại Bob Paisley).
Số phận đã cho cựu HLV của Real Madrid B và cựu phiên dịch viên của Bobby Robson chạm trán nhau liên tục về sau này. Montserrat Seara, vợ của Rafael Benitez, đã từng nói chiến lược gia người TBN phải dành một nửa thời gian của đời mình để dọn dẹp những bãi chiến trường mà Mourinho để lại, từ Inter Milan đến Real Madrid. Mourinho phản pháo lại Seara rằng cúp VĐTG các CLB của Inter trong thời Benitez cũng đến từ 13 trận Champions League của ông trước đó, chứ không phải 2 trận mang tính “thủ tục” mà Benitez không cần chỉ đạo gì cũng thắng. Thêm nữa, Benitez sang Bernabeu là để kế nhiệm Ancelotti chứ không phải ông. Quả đúng vậy, vẫn nhiều ý kiến cho rằng Benitez chính là tác nhân khiến một Inter Milan đầy cá tính, nhiều tình cảm và đặc biệt là thừa tính thống trị của Mourinho thành một đống tro tàn mà đến giờ vẫn chưa đứng dậy nổi.
Tuy vậy, thời kỳ hai chiến lược gia đến từ hai bên bán đảo Iberia cạnh tranh dữ dội nhất là những năm giữa thập kỷ trước. Liverpool đánh bại Chelsea 2-1 trong trận Bán kết FA Cup năm 2006, Mourinho cay cú từ chối bắt tay người đồng nghiệp sau khi trận đấu kết thúc rồi vào phòng họp báo nói mỉa: “Được thôi, Liverpool đã làm tôi ngạc nhiên. Thế nhưng ở giải quốc nội, các bạn nên nhớ khoảng cách của 2 mùa vừa rồi là 45 điểm đấy”. Không ngoa khi nói Benitez, người bị đánh giá là thua kém về mặt chiến thuật so với Mourinho, cũng góp một phần tạo nên những pha "cãi cùn” đã thành thương hiệu của Người Đặc biệt. Dễ hiểu thôi, khi HLV người Bồ Đào Nha thống trị Premier League trong kỷ nguyên đầu tiên của ông tại Chelsea (và chỉ để Liverpool giành đúng… 3 điểm sau 6 trận khi Benitez còn tại vị), thì Liverpool luôn ngáng đường họ tại các giải đấu Cúp. Mourinho vốn coi Benitez kém hơn mình, thế nên dù có thua ở đâu đi nữa thì ông cảm thấy nóng mặt.
“Trọng tài biên đã ghi bàn loại chúng tôi. Trong một trận đấu được tổ chức trên mặt trăng, bàn thắng này chắc chắn là hợp lệ. Hay là chúng tôi thua vì đây là Anfield nhỉ?”
|
Luis Garcia vs John Terry |
Jose Mourinho đã phát biểu một cách đầy mỉa mai như thế về “bàn thắng ma” của Luis Garcia sau khi Chelsea bị loại khỏi Champions League năm 2005. Đó là tình huống mà cầu thủ người Tây Ban Nha đã thực hiện cú đá bồi sau khi nỗ lực của Milan Baros bị Petr Cech cản phá. William Gallas nỗ lực phá bóng, nhưng ở cái thời mà goaline vẫn còn nằm trên bàn thí nghiệm, chẳng ai có thể khẳng định bóng đã lăn qua vạch vôi hay chưa. Chỉ biết rằng trọng tài Manuel Gonzalez đã công nhận bàn thắng trong niềm vui tột độ của cả sân Anfield và sự cay cú thấy rõ của Mourinho.
Một trận đấu mà sau lượt đi khiến người ta thấy sự hoàn toàn ngang tài ngang sức, tiếc thay, lại được quyết định bởi một tình huống mập mờ. Cũng từ phát biểu của Người đặc biệt mà mâu thuẫn Mourinho - Benitez được đẩy lên một cấp độ mới, căng thẳng hơn, gay gắt hơn, và cũng đưa tính hấp dẫn của cặp đấu Liverpool – Chelsea thời đó lên một tầm cao mới. Một năm sau, cả hai lại tái ngộ đúng tại bán kết Champions League, và kết quả Liverpool lại là những người nở nụ cười sau chót. Đó cũng là lúc mà Benitez phản pháo lại những lời dè bỉu của Mourinho: “Giá trị đội hình của chúng tôi bằng một nửa Chelsea, thế mà chúng tôi đã loại họ khỏi Champions League đến 2 lần. Mourinho nói quá nhiều về mặt con người, còn tôi thích bắt tay vào làm hơn".
Những trận Liverpool – Chelsea lúc đó luôn thừa sự căng thẳng và máu lửa. Luis Garcia chạy ra ngoài đường biên ăn mừng trước cả khi bàn thắng được công nhận, nhảy lên ôm một Riise như đang phát điên. Terry tranh thủ chơi xấu Baros mỗi khi có thể. Agger và Zenden oà khóc ngay sau khi hậu vệ người Đan Mạch tung cú sút chìm tung lưới Petr Cech sau đường chuyền sệt đầy mưu mô của Gerrard. Drogba đánh mất hẳn tinh thần sau cú sút ở khoảng cách 5 mét đi vọt xà ngang, trong khi Dirk Kuyt hiền lành là thế mà còn khiếu nại vã nước bọt vì trọng tài cho rằng cú sút của Xabi Alonso gián tiếp đưa anh vào thế việt vị. Những cái tên cũ kỹ, những cảm xúc vỡ oà được đẩy lên cấp độ cao nhất của nó là vài thứ chúng ta có thể nhớ được về Liverpool và Chelsea thời ấy.
|
Những trận Liverpool – Chelsea lúc đó luôn thừa sự căng thẳng và máu lửa |
Sự thù địch của Mourinho còn kéo dài cho đến khi ông không còn ở nước Anh nữa. “Benitez đã có bao nhiêu chức VĐQG với Liverpool? 0. Có bao nhiêu người muốn sa thải lão ta? 0!”. Mourinho cho người ta thấy được sự bất công mà ông phải chịu đựng. Đường đường là người khởi mào kỷ nguyên của một “Chelsea đại gia xứ sương mù” mà liên tục dính áp lực dư luận, thử hỏi không bực mình sao được khi thấy gã đồng nghiệp chẳng có chút cá tính nào kia bình chân như vại, không bao giờ lo ghế bị lung lay. Thực ra đó cũng là cái giá mà Mourinho phải trả vì những phát biểu đầy cá tính nhưng không được lòng giới mộ điệu xứ sương mù. Ông cần một ai đó để làm “bình phong” xả giận, và Benitez chứ không phải Arsene Wenger là người được chọn.
Trong khi đó, Benitez có phần “thâm hiểm” hơn trong các phát biểu của mình. Ông nhẹ nhàng vuốt ve Barcelona, AC Milan và Arsenal đá thật hay, thật đẹp mắt, trước khi đốp chát một câu hỏi tu từ: Thế quái nào mà người ta lại nghĩ rằng Chelsea hay nhất thế giới nhỉ? Về sau này, khi thực sự đã giành chức VĐTG cấp CLB cùng Inter, Benitez cho rằng Mourinho nên cảm ơn ông mới phải, thay vì móc mỉa; cũng như tặng cho các Kopites cái tên… “The Special Ones” - những người đặc biệt. Thật sâu cay.
Năm 2013, Mourinho và Benitez đổi vai, khi Người Đặc biệt lên thay HLV người TBN tại Chelsea trong kỷ nguyên thứ 2 của mình tại Premier League. Câu nói đầu tiên của chiến lược gia người Bồ khi tiếp quản ghế nóng Stamford Bridge không phải những lời hứa hẹn về các bom tấn, cũng chẳng phải quyết tâm mang về những danh hiệu, mà là: “Đoạt được Europa League thì vinh quang gì chứ, chỉ là một niềm vui theo kiểu “Chúng ta mạnh nửa vời”, một kiểu chiến thắng của kẻ thua cuộc. Thật đáng thất vọng. Các cầu thủ của tôi không được phép coi Europa League là chiến trường mà họ cần phải dốc sức. Chelsea mùa trước đá chẳng có tí chiến thuật nào cả, mạnh ai nấy làm, được chăng hay chớ. Đến cả phát biểu rằng chúng tôi muốn chiến thắng còn không dám thì còn nói làm gì”.
Thế đấy, khi về lại mái nhà xưa thân thương, Mou vẫn không quên “đá xoáy gã đầu hói người Tây Ban Nha”, người vừa đưa Chelsea đến chức vô địch Europa League vài tháng trước đó.
|
Khi về lại mái nhà xưa thân thương, Mou vẫn không quên “đá xoáy gã đầu hói người Tây Ban Nha” |
Trong mắt Benitez, Mourinho thực sự là kẻ “có trong tay đội hình đắt giá nhất thế giới ở Real Madrid mà vẫn chẳng làm được gì ở Champions League, lúc thua thì lại trách BLĐ không mua được Hazard hay Oscar”. Thực tế mà nói, lúc này ai hơn ai thì đã rõ. Trong khi Mourinho đang được coi là niềm hi vọng vực lại thế lực cũ mang tên Manchester United ở Premier League, thì những gì mà Benitez nhắm tới chỉ là một tấm vé lên hạng cùng Newcastle. Mourinho chẳng còn thèm nói đểu Benitez nữa, bởi lẽ thường khi mà người ta đã vượt trội so với đối thủ, họ cũng không buồn để tâm tới kẻ đó nữa mà nhắm tới những thứ cao xa hơn. Chức danh Vua đấu Cúp của HLV 56 tuổi cũng đã nhạt nhoà đi theo năm tháng, sau khi ông thất bại toàn tập ở Santiago Bernabeu. Thế nhưng, cái thời mà Benitez biết cách làm gỏi Mourinho trong khoảng thời gian 90 hoặc 180 phút chứ không phải 38 vòng và ngược lại khiến ta thấy luôn hồi hộp mỗi khi hai đội chạm trán nhau.
Những gì ta mong đợi trong cuộc chiến giữa Conte và Klopp là sự cống hiến, và là một trận đấu đáng xem về mặt chiến thuật, khi sự biến ảo của đội hình Conte vấp phải gegenpressing của Klopp. Tuy nhiên, cái sự căng thẳng cố hữu của trận đấu khi Mourinho và Benitez còn tại vị đã không còn. Khả năng Conte và Klopp nói nhau như “quân thù quân hằn” và mượn cánh nhà báo để mỉa đối phương gần như là con số không tròn trĩnh. Chelsea - Liverpool của thời nay sẽ đáng xem theo một cách khác, còn trận chiến đỏ xanh 10 năm về trước sẽ mãi để lại trong mỗi người xem một kỷ niệm, một dư âm thú vị bậc nhất xứ sương mù. Một thứ gia vị khiến cho Premier League dù có chững lại về mặt chất lượng, thì vẫn là giải đấu hấp dẫn và hút người xem bậc nhất thế giới.
TEDDY(TTVN)