Vincent Kompany: Manchester là nhà

Tác giả CG - Chủ Nhật 12/04/2020 13:45(GMT+7)

Zalo

Tôi đã ở Manchester trong 11 năm và luôn gọi đó là nhà, một nơi chốn đặc biệt. Thật kỳ lạ, khi bạn hỏi tôi cảm thấy gắn kết với Vương quốc Anh hay Anh sau một khoảng thời gian dài sinh sống ở đây, tôi sẽ trả lời rằng tôi yêu Manchester hơn cả. Tôi thấy mình là người Manchester và tôi nghĩ sẽ luôn là như vậy.

Trên FourFourTwo, trung vệ Vincent Kompany kể về khoảnh khắc đặc biệt khi anh ghi bàn vào lưới Leicester City ở mùa giải trước. Bàn thắng đó chính là cú chốt hạ giúp Manchester City tự tin giành ngôi vương Premier League.

Vincent Kompany Manchester là nhà hình ảnh
 

Hãy bắt đầu bằng cảm giác hạnh phúc, đó là khoảnh khắc khi tôi ghi bàn. Tôi sẽ không nói rằng mình biết bóng sẽ bay vào lưới ngay khi vừa dứt điểm, tuy nhiên tôi cảm thấy đó là một cú sút tốt và gọn gàng. Dù vậy, với “bảng thành tích” dứt điểm của tôi thì không gì có thể đảm bảo được, tôi phải chờ cho đến khi bóng bay vào lưới.

Và rồi sao? Mọi thứ mờ dần đi, chỉ còn lại cảm xúc điên cuồng khó tả, một niềm vui thuần khiết. Đó là khoảnh khắc đẹp và tuyệt vời nhất. Chức vô địch Premier League đã gần hơn một bước nữa và đó là điều quan trọng nhất. Nhưng không cầu thủ nào biết đó sẽ là trận đấu cuối cùng của tôi ở sân Etihad cả.
 
Tôi sẽ không bao giờ quên bầu không khí của buổi tối tháng 5 đó. Nhưng vào tháng 1, sau khi chúng tôi nếm trải thất bại trước Newcastle trong một buổi tối lạnh lẽo ở vùng Đông Bắc, dường như mọi hy vọng bảo vệ chức vô địch Premier League của Manchester City đã tan biến. Dù vậy đó chỉ là điều các chuyên gia nói thôi.
 
Ngay sau thất bại 1-2 ấy, Pep Guardiola đã tổ chức cuộc họp. “Các cậu vẫn tin chúng ta có thể giành chức vô địch chứ?”, ông hỏi. “Các cậu có tin là vẫn còn…”, trước khi ông kịp kết thúc câu nói thì tôi lên tiếng: “Chúng ta có thể làm được!”. Tôi không hề nói suông hay nói ra chỉ để thể hiện vai trò đội trưởng. Tôi là thành viên trong các đội hình giành 3 Premier League trước đó nên tôi hiểu chặng đường vẫn còn phía trước, chúng tôi không việc gì phải vẫy cờ trắng khi các đối thủ chúng tôi cũng phải nhận rất nhiều áp lực.
 
Tôi và nhiều đồng đội có thể kể cho các bạn nghe câu chuyện khi chúng tôi giành danh hiệu đầu tiên. Năm 2012, chúng tôi không hề dẫn đầu trong khoảng thời gian quá lâu và tôi biết Liverpool sẽ chịu rất nhiều áp lực. Trở thành đội bóng đứng đầu bảng xếp hạng là một áp lực khổng lồ, nhất là khi lần đầu tiên bạn phải giải quyết chúng. Bạn sẽ tự nhủ với bản thân và nói với mọi người rằng sẽ làm cái này cái kia nhưng thực tế rất khác và rất khắc nghiệt.
 
Khi bạn đã vô địch một lần rồi thì lần tiếp theo trở nên dễ dàng hơn. Nhưng áp lực phải giành được danh hiệu của Liverpool là rất lớn. Tôi nghĩ có một chút lợi thế khi là đội bám đuổi họ. Về phía chúng tôi, sau khi thể hiện sự đồng lòng trong cuộc họp, chúng tôi quyết tâm phải trở lại đúng hướng bằng mọi giá. Tuy vậy những gì chúng tôi đã làm vượt xa suy nghĩ của bản thân.
 
Giải đấu sau đó diễn ra với chất lượng chuyên môn rất cao. Liverpool hòa một vài trận khiến chúng tôi rút ngắn khoảng cách. Cả 2 đội sau đó tiếp tục giành những chiến thắng cảm xúc. Rất nhiều áp lực cho đội đá sau. Bạn sẽ thích là đội thi đấu trước ở vòng đấu bởi khi đó sức nóng sẽ dồn vào đối thủ. Bất cứ khi nào chúng tôi đá sau là lại thêm biết bao áp lực nhưng rồi mọi thứ cũng được xử lý tốt.
 
Năm đó, tôi đã chứng kiến chất lượng chuyên môn tuyệt vời của đội mình khi quan sát từ đường biên. Tôi khởi đầu mùa giải với một vài chấn thương, nhưng ngay cả khi sung sức thì tôi cũng bắt đầu trận đấu từ băng ghế dự bị. Với tôi đây là điều mới mẻ, nó cho tôi thời gian để suy nghĩ. Tôi nghĩ gì ư? Tôi nghĩ về tương lai, khi thời gian càng trôi đi, mọi thứ càng hiển hiện rõ hơn rằng đây sẽ là mùa giải cuối cùng của tôi ở đội bóng mà tôi yêu quý. 

Kompany De Bruyne
 
 
Tôi rất muốn ra sân thi đấu nhưng khi việc ấy không thường xuyên diễn ra thì tôi phải nghĩ tới những kịch bản khác. Tôi ngồi với Fabian Delph, người cũng dành phần lớn thời gian để dự bị, và bảo cậu ấy rằng dù thế nào tôi cũng sẽ thật mạnh mẽ vào cuối mùa giải. Tôi sẽ mang tới tác động tích cực, có ý nghĩa lên đội bóng và khi mùa giải khép lại, tôi sẽ nâng cao chức vô địch. Đó chính là điều tôi tin tưởng.
 
Tôi may mắn khi đã luôn được thi đấu khi khỏe mạnh, nhưng lần này thì khác. Điều tôi không thích qua nhiều năm là các cầu thủ không được thi đấu thì trở nên khó chịu và tiêu cực. Bóng đá đã đủ khắc nghiệt rồi và bạn không cần phải mang thứ năng lượng đó để khiến phòng thay đồ trở nên ngột ngạt.
 
Do đó tôi cố gắng gạt cảm xúc cá nhân sang một bên và truyền sự tích cực vào cho đội. Tôi không muốn gây thêm áp lực cho đồng đội vì đó là điều tiêu cực. Vì thế khi không thi đấu, tôi chỉ tập trung vào những thứ tích cực và tôi nghĩ điều đó đóng vai trò quan trọng. Ở cabin, tôi trò chuyện rất nhiều với Fabian và cả Riyad Mahrez. Có thể nói cậu ấy khá thất vọng nhưng tôi bảo cậu ấy rằng nếu cậu bắt đầu phàn nàn về câu chuyện của mình thì điều tích cực sẽ không bao giờ đến đâu. Tôi nói cậu ấy hãy suy nghĩ, hình dung về một khoảnh khắc và khoảnh khắc đó có thể đại diện cho cả mùa giải của cậu ấy. Mọi thứ rất khó khăn với cậu ấy nhưng tôi biết cơ hội sẽ đến.
 
Rốt cục, tôi nghĩ chính nhờ tài năng, thái độ và chiều sâu của đội hình mà chúng tôi đã giành chức vô địch Premier League. Hàng tuần, chúng tôi đều nói với nhau: liệu chúng ta có thể giải quyết tình hình mà không có Fernandinho được không? Liệu chúng ta có thể thi đấu mà không có De Bruyne không? Chúng ta có thể ra sân mà không có Kompany không? Chúng tôi nhận nhiều ca chấn thương hơn bất cứ đội bóng nào nhưng tinh thần tập thể luôn là câu trả lời của chúng tôi trước khó khăn.
 
Vị trí trung tâm hàng phòng ngự luôn có thay đổi. Tuần này là John Stones đá cặp với tôi; tuần sau là Stones và Nicolas Otamendi hoặc Aymeric Laporte và Otamendi. Tuy nhiên điều đó không thành vấn đề và chúng chính là điểm mạnh của Manchester City. Bất cứ đội bóng nào cạnh tranh với chúng tôi đều gặp vấn đề lớn: mất một cầu thủ quan trọng ở khu vực trọng yếu và họ sẽ loay hoay. Nhưng với City, đặc biệt là mùa trước, thì đó không phải thứ khiến chúng tôi nao núng.
 
Chúng tôi có tinh thần chiến đấu mãnh liệt và nó được khơi dậy từ HLV trưởng. Để đuổi theo một đội bóng nào đó, bạn cần chúng.  Tất cả chúng ta đều biết Pep là một nhân vật xuất sắc của thế giới bóng đá và là chuyên thuật gia xuất chúng thì bên cạnh đó ông cũng là một người có tinh thần cạnh tranh quyết liệt. Ông thúc đẩy tinh thần tập thể khiến chúng tôi có thể quay trở lại đúng hướng sau những chuệch choạc ở giai đoạn Giáng sinh và thất bại trước Newcastle.
 
Không thể nào có chỗ cho sai lầm được. Để thắng mọi trận đấu, và nhất là phải thắng mọi trận đấu kể từ tháng 1 là điều thực sự đặc biệt. Liverpool rất hay, họ thực sự giỏi. Họ không phải đối thủ mang tính lịch sử như United nhưng là kình địch thời hiện đại. Vấn đề nằm ở 2 CLB, 2 tập thể cầu thủ. Họ biết rằng để giành được danh hiệu nào đó thì các CLB khác phải bị đánh bại. Và để điều đó trở thành hiện thực, bạn phải là người giỏi nhất.
 
Tất nhiên chúng tôi dành sự tôn trọng cho nhau. Tôi xem Liverpool và thấy họ tiệm cận với sự hoàn hảo. Tôi vô cùng tôn trọng họ - về CLB, về lịch sử và HLV - nhưng tôi cũng xin nhấn mạnh rằng: tôi muốn đánh bại họ hơn ai hết. Để làm điều đó, chúng tôi không được phép sai lầm.
 
Đối đầu Liverpool, chỉ có những chiến lược cực đoan mới mang lại kết quả tốt. Nếu bạn là một đội phòng ngự có tổ chức và lựa chọn chơi theo cách hơi tiêu cực một chút, tôi dám chắc sự quyết tâm và kết dính có thể giúp bạn giành chiến thắng. Đó là điều chúng tôi đã làm ở Anfield đầu mùa trước dù chung cuộc chúng tôi đã kém may mắn, không thể rời nơi đây với 3 điểm vì Mahrez bỏ lỡ một quả phạt đền.

Kompany cua Man City
 
 
Tại Anfield chúng tôi cực kỳ thận trọng nhưng khi trở về sân nhà, chúng tôi rất cần chiến thắng nên phải tấn công. Chúng tôi có kế hoạch và đã tuân thủ theo nó. Nhưng ngay khi bắt đầu thi đấu, mọi thứ sẽ không hoàn toàn theo kế hoạch mà lý do nằm ở động lực và sự quyết tâm. Trong suốt các cuộc nói chuyện, các cuộc họp và phân tích video, những trận đấu như chiến thắng 2-1 của chúng tôi trước Liverpool tại Etihad luôn dẫn tới câu chuyện về động lực. Tôi sẽ không bao giờ quên pha tranh chấp của Fernandinho ở 5 phút đầu tiên. Và sau đó Bernardo Silva tắc bóng, và nhịp độ được thiết lập. Khát khao đó từ các cầu thủ đã quyết định trận đấu của chúng tôi.
 
Khát khao, tài năng và một chút may mắn, tất cả đều cần để giành chức vô địch. Chuyến làm khách đến sân của Burnley - khi mùa giải còn 3 vòng nữa - thực sự khá khó khăn. Tất cả những điều ở trận đấu đó đã được chúng tôi lường trước. Mặt cỏ sân khá khô như chưa hề được tưới nước. Chúng tôi luân chuyển bóng từ bên này sang bên kia trên một mặt sân mà điều kiện không tốt. Tuy nhiên bạn phải thích nghi với điều này. Chúng tôi có một vài cơ hội nhưng thế trận rất khó khăn.
 
Trong khoảng thời gian nghỉ giữa 2 hiệp, tất cả chúng tôi đều bình tĩnh. Chúng tôi chỉ nói với nhau rằng mọi thứ sẽ tốt hơn. Và đúng như vậy, cuối cùng Sergio Aguero cũng ghi bàn. Sau chiến thắng đó, tôi nghĩ rằng mọi thứ đang đi theo đúng hướng. Nhưng trận đấu tiếp theo là trước Leicester. Cũng giống như cuộc chạm trán Burnley, hiệp 1 khép lại với tỷ số 0-0 và chúng tôi phải bình tĩnh. Điều này rõ ràng không hề dễ khi bạn đang thi đấu trên sân nhà trước sự cổ vũ của hàng vạn khán giả. Bạn sẽ dễ bị cảm xúc lấn át tuy nhiên bạn phải cố gắng.
 
Khi hiệp 2 dần trôi qua, màn hình lớn ở sân hiện lên tỷ số 0-0, người hâm mộ bắt đầu lo lắng và bạn có thể cảm nhận điều đó khi đứng trên sân. Bạn có thể nghe và cảm nhận thấy chúng. Mỗi cơ hội bị bỏ lỡ, bạn lại nghe thấy thanh âm của sự chán nản rõ rệt hơn. Sự mất kiên nhẫn bắt đầu hiện ra. Bạn không thể nào kiểm soát các cổ động viên nhưng tôi bắt đầu tự hỏi liệu đồng đội mình có bị ảnh hưởng bởi điều đó hay không. Và tôi phải khích lệ họ, tôi hô “Bình tĩnh nào anh em”. Dù vậy tôi không rõ liệu những lời ấy hiệu quả đến chừng nào và có thể đơn giản chỉ là tôi đang hét lên với chính mình mà thôi.
 
Bạn phải dẹp mọi cảm xúc cá nhân sang một bên. Chúng tôi đều đã quá căng thẳng, quá hồi hộp và làm những điều không thường làm. Có một chút tuyệt vọng ở đây và đó không phải điều chúng tôi muốn. Nhưng trước một CLB bướng bỉnh và được tổ chức tốt như Leicester - đội đã thay đổi diện mạo dưới thời Brendan Rodgers; đội đã đánh bại chúng tôi ở đầu mùa giải - tôi nghĩ có lẽ phải làm điều gì đó khác biệt, một điều thật đặc biệt.
 
Điều này nghe hơi điên nhưng sáng hôm đó khi thức dậy, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ: “Tôi nay mình sẽ phải làm điều gì đó thật hoành tráng”. Tuy nhiên trong hiệp 1, khi tôi có pha chặn bóng quan trọng, tôi nghĩ có lẽ khoảnh khắc của mình đã đến và đi rồi.
 
Rồi trận đấu còn lại 20 phút. Một vài người có cơ hội và đáng lẽ có thể kết liễu trận đấu sớm. Nhưng vấn đề là với không gian như vậy, trận đấu trở nên thực sự chặt chẽ. Chúng tôi đã gặp kịch bản tương tự vài tuần trước khi đối đầu Watford: giống như Leicester, họ cô lập hàng tiền vệ của chúng tôi. Hàng thủ 4 người của họ kiềm tỏa 3 tiền đạo của chúng tôi và luôn có một người sẵn sàng bọc lót. Thế trận chặt chẽ đến nỗi chỉ có một người tự do để cầm bóng. Trận đấu với Watford, tôi có bóng gần khu vực cấm địa nhưng mỗi lúc như vậy, tôi lại nghe thấy Ilkay Gundogan hét lên: “Đừng sút, đừng có sút!”.
 
Sau trận đấu, tôi nghĩ mình thật ngớ ngẩn vì đã nghe lời Gundogan. Đáng nhẽ tôi đã nên sút 4 đến 5 lần vì với khoảng trống và thời gian như vậy, tôi dám chắc sẽ có một lần làm nên chuyện. Trận đấu với Leicester, chúng tôi lại gặp vấn đề tương tự và tôi lại rất nhiều lần cầm bóng. Tôi có thể dẫn bóng tiến lên và lần này, bất kể đồng đội nói gì, tôi cũng quyết định sút.
 
Buổi tối hôm ấy Kasper Schmeichel đã thể hiện phong độ xuất sắc suốt cả trận nên đưa bóng vào góc trên bên phải chính là chìa khóa giải quyết vấn đề. Tôi dứt điểm, bóng liệng thành một đường cong như một cú đánh golf. Cả sân vận động bùng nổ, thật điên rồ. Tôi lao đi ăn mừng như một kẻ điên.

Vincent Kompany Manchester là nhà hình ảnh
 
 
Sau trận đấu đó, tôi không thể nào ngủ được. Tôi bật dậy và nói chuyện với Carla, vợ mình. Chúng tôi nói về khoảnh khắc đặc biệt ấy, chẳng ai có thể viết nên một kịch bản nào tốt hơn cho tôi cả. Đêm đó thật nhiều cảm xúc. Chỉ Carla và một vài người bạn biết là sự nghiệp của tôi tại City chuẩn bị đến hồi kết, điều thật buồn. Dù vậy tôi vẫn còn một việc phải làm bởi nếu không thắng Brighton thì mục tiêu của tôi không thể hoàn thành.
 
Trên sân của Brighton, chúng tôi bị dẫn 0-1 và cùng lúc đó Liverpool dẫn trước Wolves 1-0. Tuy nhiên tôi không hoảng loạn. Cứ bình tĩnh thôi. Giống như trước Burnley, mặt sân ở đây không hề lý tưởng chút nào nhưng tôi nhìn vào những cầu thủ lớn của chúng tôi như Aguero hay David Silva và tôi biết họ sẽ làm được điều gì đó. Chúng tôi áp đảo và bàn thắng của Riyad ấn định chiến thắng 4-1.
 
6 ngày sau, chúng tôi đánh bại Watford ở chung kết FA Cup và tôi nghĩ đó là lúc tôi hạnh phúc nhất. Lần đầu tiên tôi có thể cảm thấy hài lòng. Khi bạn biết hành trình nào đó của mình kết thúc, cuối cùng bạn cũng có thể nhìn lại toàn bộ chặng đường. Trận đấu cuối cùng của tôi cho City, chiến thắng 6-0 ở một trận chung kết trên sân Wembley, cú ăn ba và bàn thắng vào lưới Leicester vẫn luôn hiện diện trong tâm trí tôi.

Vincent Kompany Manchester là nhà hình ảnh
 
 
Tôi gia nhập đội bóng này từ năm 2008 và không thể nào mơ đến những điều chúng tôi đã làm được cùng nhau. Xin cảm ơn những con người tuyệt vời nhất trong thế giới bóng đá ở đây và những ông chủ tuyệt vời - luôn tôn trọng di sản của City cũng như xây dựng nên một văn hóa đẹp trong lòng CLB. Chúng tôi đã làm được rất nhiều việc. Tôi sẽ luôn tự hào về điều đó.
 
Tôi đã ở Manchester trong 11 năm và luôn gọi đó là nhà, một nơi chốn đặc biệt. Thật kỳ lạ, khi bạn hỏi tôi cảm thấy gắn kết với Vương quốc Anh hay Anh sau một khoảng thời gian dài sinh sống ở đây, tôi sẽ trả lời rằng tôi yêu Manchester hơn cả. Tôi thấy mình là người Manchester và tôi nghĩ sẽ luôn là như vậy.
 
Dịch từ bài viết của Vincent Kompany trên tạp chí FourFourTwo số tháng 1/2020.

CG
Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Lịch để bàn bóng đá 2025 - Đậm chất thể thao, đong đầy cảm xúc!

Nhanh tay đặt mua ngay hôm nay: https://forms.gle/ed5b32S9hPR9vWvK7. Số lượng có hạn. 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Ruben Amorim: "Tôi sẽ làm tất cả để đưa Man Utd trở về vị thế của mình"

Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.

Ayoze Perez: Sau cơn mưa mù là nắng ấm

Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.

X
top-arrow