U23 Pháp thất bại ở chung kết Olympic: Vũ khúc buồn của Maghnes Akliouche

Tác giả Ngọc My - Thứ Bảy 10/08/2024 11:19(GMT+7)

Maghnes Akliouche đã có những màn trình diễn tích cực khi vào sân từ ghế dự bị trong trận chung kết môn bóng đá nam Olympic Paris 2024. Song, rốt cuộc, anh cùng các đồng đội của mình đành ngậm ngùi nhìn U23 Tây Ban Nha cuỗm mất tấm huy chương vàng.

U23 Pháp thất bại ở chung kết Olympic Vũ khúc buồn của Maghnes Akliouche 1
 

Đội chủ nhà U23 Pháp đã nhập cuộc tự tin và có khởi đầu như mơ với bàn thắng vượt lên dẫn trước ngay phút 11. Nhưng sau đó, Les Bleus đánh mất thế trận, và thua liền 3 bàn chỉ trong 10 phút (từ 18 đến 28). Mặc dù họ đã vùng dậy mạnh mẽ ở khoảng 15 phút cuối, đưa trận đấu về vạch xuất phát, tuy vậy cú đúp của Sergio Camello trong hiệp phụ đã khiến cầu trường Parc des Princes như chết lặng.

Trận này, Thierry Henry vẫn vận hành sơ đồ 4-3-1-2 ưa thích của mình, nhưng hệ thống ấy chỉ hoạt động êm ả trong khoảng 15 phút đầu. Sau đó, U23 Pháp gặp phải những thử thách rất lớn đến từ lối chơi trực diện và đa dạng mà đối thủ tạo ra. Nhiều thời điểm, tuyến giữa của Les Bleus không cầm được bóng, nên để U23 Tây Ban Nha có điều kiện tiến sâu vào khu vực 1/3 cuối sân và xâm nhập vòng cấm.

Sau hiệp 1 bị dẫn với cách biệt 2 bàn, Thierry Henry đã thực hiện một số điều chỉnh ở đầu hiệp 2, với việc rút tiền đạo đội trưởng Alexandre Lacazette và tiền vệ Joris Chotard ra sân, thay thế bằng Arnaud Kalimuendo cùng Maghnes Akliouche. Henry kỳ vọng những gương mặt này sẽ mang tới sức sống mới trên mặt trận tấn công cho U23 Pháp, và rồi sự khác biệt ít nhiều đến từ cái tên Akliouche.

Khi vào sân, thực tế, Akliouche không trám vào vị trí của chính Chotard nơi cánh trái, mà ngược lại anh di chuyển nhiều sang phải, thường xuyên thực hiện các pha đập nhả 1-2 cùng Michael Olise hoặc sẵn sàng xuất hiện trong vòng cấm để đón lõng những tình huống bóng hai sau các pha dứt điểm đến từ cặp tiền đạo phía trên.

 

Chính cầu thủ gốc Algeria này đã thắp lên hy vọng cho Les Bleus với bàn thắng rút ngắn tỉ số xuống còn 2-3 ở phút 79, từ pha khẽ chạm bóng sau cú đá phạt của Michael Olise. Ngoài pha lập công ấy, trong gần 70 phút hiện diện trên sân, tiền vệ thuộc biên chế Monaco còn tạo ra 1 key pass (đường chuyền mở ra cơ hội cho đồng đội), 1 big chance (cơ hội lớn để ghi bàn), thực hiện 28/35 đường chuyền chính xác (tỉ lệ 80%), 3/4 pha rê bóng thành công, 6/10 tình huống thắng tranh chấp tay đôi, và có 3 cú tắc bóng.

Điểm nổi bật của cầu thủ này là khả năng đi bóng kỹ thuật, kết hợp cùng những đường chuyền tạo đột biến. Juan Miranda (sau đó là Miguel Gutierrez) nơi biên trái và các cầu thủ phòng ngự khác của U23 Tây Ban Nha không ít lần gặp khó trước những pha xử lý lắt léo đến từ Akliouche. Không những vậy, anh còn xông xáo, cháy bừng nhiệt huyết, và luôn sẵn sàng lui về hỗ trợ phòng ngự khi đội nhà chuyển trạng thái.

Dù không phải là sự lựa chọn hàng đầu của Thierry Henry cho một suất chính thức trong đội hình U23 Pháp, song Akliouche luôn biết chắt chiu cơ hội mỗi khi được ra sân. Trong khi đó, người chơi hay nhất phía Les Bleus, không ai khác, chính là Michael Olise. Tân binh của Bayern Munich dù không ghi bàn, nhưng có 1 kiến tạo, mang tới 6 key pass, thực hiện 9/9 pha rê bóng thành công, cùng nhiều thông số ấn tượng. Song, cuối cùng, Olise cùng Akliouche, những người từng gắn bó với nhau ở đội U21 Pháp, buồn bã nhìn đối thủ giật lấy tấm huy chương vàng, và cay đắng hơn khi thất bại này diễn ra trên sân nhà. Cơn khát vàng của nền bóng đá xứ lục lăng tại một kỳ Olympic mùa Hè sau 40 năm lại tiếp tục kéo dài.

Maghnes Akliouche

Maghnes Akliouche trưởng thành từ lò đào tạo trẻ của Monaco, cái nôi từng sản sinh ra nhiều ngôi sao hàng đầu, trong đó có Thierry Henry - thầy của Akliouche tại U23 Pháp hiện nay. Mùa giải 2023/24 vừa qua, trong màu áo câu lạc bộ xứ Công quốc, Akliouche cũng đã để lại nhiều ấn tượng tốt đẹp. Tính riêng tại Ligue 1, sau 28 lần ra sân (18 trận đá chính), tiền vệ 22 tuổi này ghi 7 bàn thắng, có 4 kiến tạo, mang về 1.4 key pass, 1.0 pha rê bóng thành công, và 1.3 cú tắc bóng trong mỗi 90 phút.

Không phải ngẫu nhiên mà nhiều câu lạc bộ lớn tại châu Âu như Juventus, Atletico Madrid, đặc biệt là Manchester City đã buông lời ve vãn cầu thủ của Monaco. Nếu duy trì phong độ cùng nỗ lực trau dồi chuyên môn không ngừng, Maghnes Akliouche sẽ còn tiến xa, có triển vọng đến một bến đỗ lớn hơn và cánh cửa đội tuyển quốc gia Pháp cũng trở nên rộng mở.

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Branislav Ivanovic và định nghĩa khác về một hậu vệ cánh

Không nổi tiếng với những tình huống xử lý kỹ thuật cá nhân xuất sắc giống như Dani Alves, Marcelo, Trent Alexander-Arnold, cũng không sở hữu những pha leo biên tốc độ theo kiểu của Kyle Walker, Cafu, Achraf Hakimi… cái tên Branislav Ivanovic vốn dĩ không hề được xem là một hình mẫu lý tưởng cho vị trí hậu vệ cánh phải. Thế nhưng, ngôi sao người Serbia lại biết cách tạo nên những giá trị riêng biệt khi đảm nhiệm vai trò có phần lạ lẫm này.

Micky van de Ven: Chiếc Ferrari bị phủ bụi tại Tottenham

Nhìn vào Micky van de Ven, chúng ta có cảm giác như Tottenham đang sở hữu một chiếc Ferrari cực kỳ bốc nhưng thi thoảng lại phải để nó phủ bụi trong gara trong khi vẫn đang tìm kiếm loại nhiên liệu phù hợp nhất để vận hành cỗ máy bên trong.

Jude Bellingham: "Clutch Minister" của Los Blancos

Trong thể thao Mỹ, thuật ngữ "clutch" thường được dùng để chỉ những cầu thủ có khả năng tỏa sáng và ghi điểm quyết định vào những thời khắc cuối cùng của trận đấu. Và hiện giờ, ở Real Madrid đang có một "clutch minister" mang tên Jude Bellingham.

Chân dung Daniel Levy: Làm việc cho chủ tịch Tottenham sẽ như thế nào?

Daniel Levy có một câu chuyện yêu thích về chính mình. Câu chuyện kể về một buổi họp phụ huynh năm ông 16 tuổi, khi hiệu trưởng nói với cha mẹ ông rằng ông nên nghỉ học vì không đủ trình độ học vấn. “Ngày hôm sau, tôi tự nhủ rằng: ‘Mình sẽ không thể bị đánh bại’,” Levy kể. “Từ khoảnh khắc đó, tôi đạt điểm A trong các kỳ thi và vào đại học. Tôi là một chiến binh.”

Omar Marmoush: Giấc mơ thành hiện thực

Bài thánh ca Champions League vang lên và Omar Marmoush đã đứng xếp hàng, thẳng lưng, sẵn sàng chứng tỏ mình là một trong số những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Thế nhưng khoảnh khắc ấy không diễn ra trên SVĐ Etihad, càng không phải ở Bernabeu. Đó đơn giản chỉ là một ngôi nhà nhỏ ở Ai Cập.