Kỳ ASIAD này, người ta đã có thể sẽ lãng quên cái tên Trần Minh Vương nếu không có một cú sút phạt hàng rào quá hiểm hóc vào lưới Olympic Hàn Quốc. Cú sút không có quá nhiều ý nghĩa về mặt tỷ số nhưng lại như trút hết bao nỗi niềm của một gã trai trẻ đầy khát khao buộc phải kìm tiếng lòng mình lại.
|
Minh Vương vs Olympic Hàn Quốc |
Ánh mắt đượm buồn trên ghế dự bị, Minh Vương đã phải chờ đến hiệp 2 trận đấu thứ 6 của Olympic Việt Nam để được vào sân. Và anh vẽ một đường cầu vồng khiến tất cả phải nhớ tới mình. Một pha bóng hoàn hảo đến từng bước chạy đà. Trên sân Pakansari không có tuyết như thời điểm Quang Hải vẽ một đường bóng khác tương tự ở Thường Châu 8 tháng trước nhưng điều đó cũng chẳng làm bớt đi vẻ lung linh và tráng lệ của một siêu phẩm.
Cần phải nói rằng đó không phải lần đầu tiên Minh Vương ghi bàn từ một tình huống sút phạt trực tiếp. Thậm chí, góc sút trước Olympic Hàn Quốc còn dễ hơn nhiều so với một vài bàn thắng mà anh từng thực hiện ở V.League. Gọi Minh Vương là chuyên gia sút phạt cũng không ngoa, các thủ thành Văn Công (CLB Hà Nội), Văn Cường (Quảng Nam) hay Văn Hưng (SHB Đà Nẵng) cũng giống như Jo Hyeon-woo ngày hôm qua đều từng phải làm nền cho những bàn thắng tương tự như vậy của tiền vệ 23 tuổi.
Thế nhưng, suýt chút nữa siêu phẩm trên sân Pakansari ấy đã không bao giờ có dịp xuất hiện. Minh Vương ban đầu không phải cái tên nằm trong danh sách 20 cầu thủ tới Indonesia. Anh chỉ được tham dự ASIAD 2018 vì chấn thương của Thành Chung ở phút chót. Khi đó HLV Park Hang-seo đã làm dấy lên một làn sóng nghi ngờ về quyết định của mình.
Tại sao một trung vệ lại được thay bằng tiền vệ? Ông không đưa ra câu trả lời. Còn Minh Vương cũng phải hủy kế hoạch nghỉ mát cùng gia đình và từ quê nhà lên đường vào Bình Dương, địa điểm tập huấn của Olympic Việt Nam lúc đó.
Sự nghiệp của tiền vệ người Thái Bình thật kỳ lạ và nhiều trắc trở. Minh Vương sinh năm 1995, thuộc lớp năng khiếu của đội bóng phố núi, cùng lứa tuổi với các cầu thủ khóa đầu của Học viện Hoàng Anh Gia Lai – JMG, nhưng luôn bị cái bóng và hào quang của những người bạn phủ lên mình.
Anh có kỹ thuật cá nhân tốt, khả năng đi bóng khéo léo, những pha solo làm bàn điêu luyện, những bàn thắng đầy cảm xúc nhưng người ta… cũng chỉ biết thế, cũng chỉ thích một chút mà thôi bất chấp việc ở tuổi 18, anh từng được nhận danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất V.League.
Câu chuyện tại đội tuyển của Minh Vương cũng là một dấu lặng. Kỳ tích ở Thường Châu sẽ mãi đi vào lịch sử của bóng đá nước nhà và anh đáng lẽ đã có thể góp mặt trong kỳ tích đó nếu không dính chấn thương trước khi cả đội tới Trung Quốc. Thời điểm ấy, tiền vệ của Hoàng Anh Gia Lai là một trong những cầu thủ được HLV Park Hang-seo tin tưởng nhất. Người hâm mộ một lần nữa lãng quên cái tên Trần Minh Vương khi anh phải ngậm ngùi ngồi nhà.
|
Minh Vương ăn mừng bàn thắng |
Vài tháng sau, V.League 2018 khởi tranh. Minh Vương lại gây bất ngờ khi mặc chiếc áo số 8, số áo trước đó luôn gắn liền và thuộc về Tuấn Anh. Sau 20 vòng đấu, anh ghi 6 bàn thắng và 1 đường kiến tạo, là chân sút xuất sắc thứ ba của đội bóng phố núi sau Công Phượng và Văn Toàn. Dù vậy anh vẫn lặng lẽ đứng sau những người đồng đội.
“Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”, bàn thắng của Minh Vương ngày hôm qua như đã trút hết tất cả mọi nỗi lòng, mọi buồn tủi của mình. Những chấn thương cản trở sự nghiệp, những ngày tháng mòn mỏi đứng bên lề đã nhường chỗ cho ánh hào quang của đồng đội như bị gạt bỏ sang một bên.
Cảm xúc vỡ òa, gương mặt giãn ra hết cỡ, bầu nhiệt huyết như căng tràn trong từng thớ thịt khi tiền vệ này ăn mừng bàn thắng. Nhìn cách Minh Vương ăn mừng, ai cũng cảm nhận được siêu phẩm ấy có ý nghĩa lớn với anh như thế nào.
Đến trước trận bán kết, Minh Vương vẫn chưa có một phút nào ra sân tại ASIAD 2018. HLV Park Hang-seo đã nén “lò xo quyết tâm” của cậu học trò đến ngưỡng và tung anh vào sân ở thời điểm cần thiết. Nói tới đây, khen Minh Vương thì cũng cần dành lời tán dương cho nhà cầm quân người Hàn Quốc. Trận đấu thứ ba mà cầu thủ được ông tung vào sân thay người đã ghi bàn.
Ngày hôm qua, Olympic Việt Nam đã thất bại. Nhưng với Trần Minh Vương, đó là một ngày anh có thể tự hào nhiều hơn thế. Sau biết bao thăng trầm, anh đã khắc tên mình vào lịch sử bóng đá nước nhà bằng một khoảnh khắc mà chắc chắn không phải sự xuất thần nhất thời trong màu áo đội tuyển ở bán kết một kỳ Á vận hội. Với đời cầu thủ, có lẽ đó là một niềm vui.
Một vài viết của CG (TĐP)