Theo Walcott: Người không thể chạy qua phận rủi

Tác giả Hàn Phi - Thứ Sáu 20/05/2016 16:38(GMT+7)

Walcott có thể chạy 100 mét chỉ trong 10,6 giây, anh có thể băng qua bất cứ đối thủ nào chỉ bằng cách đẩy bóng và bứt lên, rất sung mãn với một thể lực dồi dào. Tuy nhiên, Walcott không thể chạy qua nổi nỗi ám ảnh chấn thương tác động lên anh suốt sự nghiệp quần đùi áo số, anh không vượt qua được niềm kỳ vọng có phần ảo tưởng của dư luận về một “đứa con thứ hai của thần gió”, Walcott cũng không thể vượt qua được chính mình. Với đà thăng tiến từ lúc còn trẻ, người ta dự đoán trần tiềm năng của Walcott là rất xa, song càng lớn, anh càng chạy giật lùi, và theo những phương hướng vô định.

Thần đồng bóng đá Anh một thời
 
Việc một tài năng trẻ không thể phát triển với tiềm năng mà họ vốn có không phải là chuyện hiếm. Giới chuyên môn vẫn thường nhắc đến những cái gọi là “chủ nghĩa thần đồng” theo hướng tiêu cực như là để ám chỉ rằng sự quan tâm, soi mói thái quá của dư luận khiến cho các thần đồng dần biến thành những người thường. Trải qua cả nửa thế kỷ không có lấy một danh hiệu nào, những người Anh với một lòng tự tôn dân tộc cực cao luôn muốn tìm lấy một người để bấu víu, và cái mác thần đồng cũng vì thế mà xuất hiện nhan nhản trên các mặt báo. Chưa có một nghiên cứu khoa học nào xác nhận được rằng tác động ấy là tiêu cực, ít nhất là trong bóng đá. Nhưng quả thực người ta vẫn không nghĩ ra lý do tại sao mà Walcott mãi không thể thoát ra khỏi cái kén và tung bay trên trời cao, trở thành một vì sao tinh tú, một cầu thủ lớn, đúng nghĩa.

Walcott từng được coi là truyền nhân của Henry
 
Tính đến nay, cầu thủ 26 tuổi mới chỉ ghi được 8 bàn thắng cho đội tuyển quốc gia, cho dù anh đã ra mắt Tam Sư từ cách đây gần 10 năm. Chỉ 17 tuổi, Walcott đã xuất hiện trong đội hình của Tam Sư tham dự World Cup 2006, với chỉ 13 trận đấu chính thức trên danh nghĩa một cầu thủ chuyên nghiệp. Con số 13 đen đủi như là một điềm báo cho một tương lai không hề tươi sáng của cầu thủ sinh ra tại ngoại ô London. Kể từ khi khoác áo Arsenal vào tháng 1/2006, Theo Walcott đã phải nghỉ thi đấu vì chấn thương trong khoảng 135 trận, tương ứng với thời lượng của gần 4 mùa giải Premier League. Đó là một con số buồn thảm đối với cầu thủ bước sang tuổi 27 trong ngày hôm nay.
 
Điều mà nhiều người hâm mộ nhớ nhất tới Walcott, một tiền đạo, lại không phải là bàn thắng mà chính là tình huống anh kiến tạo cho Adebayor ghi bàn vào lưới Liverpool ở trận tứ kết Champions League năm 2008. Nhận bóng ngay trước vòng cấm địa của mình, Walcott vượt qua lần lượt Alonso, Aurelio, Mascherano và Hyypia để đưa bóng vào khu vực 16m50 của đối thủ. Mang trong mình dòng máu và gen của người Jamaica, Walcott cứ thế lao lên như bão táp và để lại đằng sau một bãi chiến trường, khi mà các đối thủ đã phải ngã sõng soài. Nhưng cái số phận đen đủi và nghiệt ngã của Walcott vẫn ẩn ló qua từng biến cố lẫn vinh quang của cuộc đời anh. Cái ngày anh tạo ra pha kiến tạo hay bậc nhất lịch sử Arsenal ấy, đội bóng của anh vẫn thất trận và phải nhường vé vào bán kết cho Liverpool.

Walcott và 10 năm tại Arsenal
 
Nếu người ta cho anh khoảng trống, Walcott có thể biến thành bất cứ cầu thủ nào, về mặt hiệu quả. Nhưng nếu anh hoạt động như một tiền đạo cắm bị vây quanh bởi đám đông cầu thủ phòng ngự, Walcott cũng chỉ là một cầu thủ tầm khá. Đã có nhiều chuyên gia nhận định rằng khả năng di chuyển không bóng của Walcott thiếu ấn tượng, nhận thức chiến thuật của anh không đủ sắc sảo so với những thần đồng trong quá khứ là Michael Owen hay Wayne Rooney. Nhưng vì là một người con của thủ đô London danh giá, một thần đồng mà người Anh, truyền thông đảo quốc sương mù đã bấy lâu tìm kiếm sau khi Rooney bắt đầu “già”, Walcott vẫn là tâm điểm của sự chú ý. Anh chơi vơi trong những luồng ý kiến trái chiều của dư luận và nó có thể tạo ra một vòng xoáy nhỏ không cho Walcott chạy bứt lên.
 
Anh càng vật vã đi tìm một hướng đi mới cho mình, những đen đủi càng không chịu buông tha. Walcott đạt tỷ lệ dứt điểm thành bàn khoảng hơn 6 cú sút/bàn thắng trong 3 mùa giải qua, so với mức trung bình của các tiền đạo là 9 pha dứt điểm/bàn thắng. Đó là một con số không tồi và cho thấy anh đang đi đúng hướng. Walcott cũng chuyển dần vào chơi như một tiền đạo cắm, biết cách di chuyển không bóng hợp lý hơn để đón nhận những đường kiến tạo từ các chân chuyền xuất sắc của Pháo thủ, đồng thời trau dồi thêm kỹ năng đặc biệt của mình đó là những cú cứa lòng chân phải. 

Sự nghiệp Theo Walcott không đi đúng hướng vì những chấn thương
 
Nhưng sự nghiệp của Walcott vẫn cứ tối tăm như đêm 30. Anh chỉ bắt đầu mùa giải vào giai đoạn giữa tháng 10, nhưng đã phải nghỉ thi đấu trong 13 trận kể từ đó đến nay. Chẳng ai có thể biết được những điều đen đủi có thể xảy đến với Walcott theo những cách nào nữa. Ngày hôm nay anh cắt bánh sinh nhật cho riêng mình, nhưng ngày mai anh có thể bị đứt dây chằng hay dãn gân khoeo bất cứ lúc nào.
 
Thậm chí vận đen ấy đã đeo đẳng anh từ thuở ấu thơ, khi còn là 1 thần đồng theo đúng nghĩa đen. Năm 13 tuổi, khi còn đang thi đấu cho đội trẻ của Southampton, người cha của Walcott đã đánh cược với anh 100 bảng rằng tiền đạo này sẽ không thể nào ghi được 30 bàn/mùa. Walcott đi đến trận đấu cuối cùng với Spurs, sau khi đã ghi tới 28 bàn. Anh giành được một quả penalty chỉ 5 phút sau khi sút tung lưới đối phương lần đầu. Một cú sút từ khoảng cách 11 mét, để đoạt 100 bảng. Walcott sút trúng xà. 

Hàn Phi (TTVN)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.