Tâm sự của ông Hiệu trưởng Massimiliano Allegri

Tác giả Sói Bạc - Thứ Ba 12/09/2017 17:05(GMT+7)

Zalo
Khi chứng kiến Mario Mandžukić tung chân hạ gục thủ môn của Real Madrid, tôi đã nghĩ, Wow… Có thể lắm chứ.
 
Sau đó bóng bay vào lưới, và tôi lại nghĩ, OK, có thể đây là cơ hội của chúng tôi.
Tam su cua ong Hieu truong Massimiliano Allegri6
 
Đó là kết quả của màn phối hợp ấn tượng của các cầu thủ và pha dứt điểm tuyệt vời của Mandžukić. Với tôi, sẽ không có bàn thắng nào tương tự như thế nữa. Nó cho thấy sự khác biệt của một CLB có mặt ở trận chung kết Champions League. Ở đó, bạn không chỉ xuất sắc, bạn còn phải thật đặc biệt.
 
Chúng tôi có những cầu thủ đặc biệt. Nhưng thật không may, Real Madrid còn có nhiều hơn thế. Đến hiệp hai, tôi biết chúng tôi không đủ mảng miếng hay công cụ mà chúng tôi cần. Chúng tôi có hai cầu thủ đang phải chịu đau vì chấn thương, trong khi đó Real Madrid đã có một trận đấu khôn ngoan. Họ thi đấu một cách thoải mái.
 
Để có mặt ở trận chung kết, bạn cần có tài năng và may mắn. Để chiến thắng, bạn cần phải là đội bóng chơi hay hơn. Điều này nghe có vẻ lạ kì, nhưng khi tôi ra khỏi sân, đêm đó, tâm trí tôi thấy yên bình lắm. Bởi tôi hiểu chúng tôi không phải đội chơi hay hơn. Đơn giản là vậy.
 
Tôi rời Cardiff cùng đội bóng và trở lại Ý. Đêm hôm sau, tôi về nhà, tôi đã phải tự chất vấn mình với một câu hỏi cực khó: đây có phải chặng cuối của con đường? Tôi có thể dẫn dắt đội đi xa đến thế này thôi sao?
 
Tôi băn khoăn liệu tôi có nên viết chương cuối trong câu chuyện của mình ở Juventus. Một nửa khác của tôi thì nghĩ về việc bước vào phòng vào ngày thứ hai và tái kí hợp đồng.
 
Rồi tôi nghĩ về việc vì sao tôi có thể trở thành HLV hàng đầu.
 
Quay trở lại năm tôi 14 tuổi. Khi mọi thứ xung quanh tôi đều khó khăn, tôi chỉ một cậu bé con, tôi nhớ cuộc sống tương đối đơn giản. Tôi là một cậu bé vui vẻ nhưng trầm lặng. Những kí ức đẹp đẽ nhất là khi ông tôi đưa đi xem đua ngựa ở Livorno. Đó là những gì tôi có thể nhớ được: đường đua ngựa, bóng đá, ăn tối với mẹ. Tôi chẳng thích trường học, nhưng trường học thì cũng không khắc nghiệt cho lắm.
 
Thế rồi, khi lên 14, mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn.

“Massi, con không thể bỏ học! Con cần phải đi thi! Con cần phải ngồi yên và học về Napoleon!”
 
Tôi ghét học. Thực sự rất ghét.
 
Tôi nhớ có ngày tôi ngồi trong lớp, và thầy giáo đã nổi điên với tôi về vụ gì đó. Nhưng tôi chỉ nhớ tôi đã từng tự nhủ: tôi không cố gắng để trở thành một học sinh giỏi. Nhưng tôi có thể trở thành một ông hiệu trưởng tài ba.
 
Có khi HLV bóng đá nào cũng mơ ước trở thành một ông hiệu trưởng – tôi cũng không chắc.
 
Ngay cả khi tôi đứng trên sân cỏ khi còn là một gã trai mới lớn. tôi đã muốn trở thành thầy giáo. Nhưng thật lòng mà nói, tôi rất…ngỗ nghịch. (Một số HLV sẽ có từ khác để miêu tả tính cách đó.) Tôi đã từng có những lần nói chuyện đầy đam mê với những huấn luyện viên, nhưng không phải để xin cho chơi bóng nhiều thêm hay đại loại như thế. Tôi chỉ muốn dẫn dắt đội bóng theo cách riêng của tôi. Khi tôi từ giã sự nghiệp cầu thủ và thể hiện niềm yêu thích với nghiệp huấn luyện, đã có nhiều người nghĩ rằng tôi sẽ chẳng thể thành công.
Tam su cua ong Hieu truong Massimiliano Allegri5
 
Thậm chí khi tôi có được công việc làm huấn luyện, tôi đã từ chối lời mời đầu tiên mà tôi nhận được, từ Pistoiese, cách đây phải 20 năm rồi, bởi tôi không muốn ngồi trong lớp học thêm nữa. Yêu cầu ở đó là tôi phải đi học thêm 1 tháng, bỏ ra 5 tiếng mỗi ngày để lấy được tấm bằng huấn luyện. Tôi sẽ lại phải trở lại cơn ác mộng khi tôi 14 tuổi! Thay vì thế, tôi đã chọn Coverciano, nơi tôi chỉ mất 15 ngày để có được tấm chứng chỉ. Tôi chỉ việc ngồi trong lớp hai tiếng đồng hồ mỗi ngày, thời gian còn lại, tôi làm công việc huấn luyện của mình.
 
Có thể tôi hơi cứng đầu, nhưng tôi nghĩ, đặc biệt là lúc này, theo cục diện của trận đấu thì, bạn cần phải thế. Báo chí, truyền thông, họ luôn nói về cách sắp xếp đội hình. Họ nói về những bài toán.
 
3-5-2.
5-4-1.
4-2-3-1.
 
 “Mr Allegri, ông chọn lựa thế nào? Chúng tôi phải được biết.”
 
Trên sân, việc đó trở nên phức tạp hơn rất nhiều. 3-5-3 sẽ là 3-5-3 nếu như bạn có bóng, và nếu bạn không có bóng, bạn cần phải chuyển thành 5-4-1. Hoặc một đội hình blah blah blah nào đó.
Tam su cua ong Hieu truong Massimiliano Allegri4
Tâm sự của ông Hiệu trưởng Massimiliano Allegri4
Điều quan trọng ở đây là phong độ, kỉ luật và bản năng. Bản năng là thứ quan trọng nhất, tôi nghĩ vậy. Khi tôi không còn tin tưởng vào bản năng của chính mình, khi tôi nghi ngờ cả chính mình, chính là lúc tôi mắc sai lầm. Là một nhà cầm quân, bạn học được nhiều nhất từ những thất bại. Khi nghĩ về một khoảnh khắc quan trọng nhất trong sự nghiệp của mình, sẽ không phải một chiếc Scudetto hay Champions League. Mà là một ngày nọ, khi tôi bước vào văn phòng của A.C. Milan. Tôi bị sa thải ngày hôm đó. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên lắm. Tôi đã biết từ trước. Họ nói với tôi rằng tôi không còn là HLV của Milan nữa. Nhưng điều đó không khiến tôi khỏi thất vọng. Bạn biết đấy, bị sa thải là một phần trong sự nghiệp của một HLV nhưng dù sao thì cái cảm giác thất bại khiến bản thân thực sự khó chịu.
 
Khi tôi rời Milan, với tôi, đó là một thất bại nặng nề.
 
Ba năm trước, khi tôi lần đầu đến Juventus, tôi cũng không thay đổi gì nhiều lắm. Câu lạc bộ đã gặt hái được nhiều thành công khi Conte còn dẫn dắt. Nhưng rồi, những cầu thủ mới đến, tôi đã thay đổi một số thứ, xây dựng lại đội bóng theo cách mà các cầu thủ có thể làm việc cùng nhau, cách để chúng tôi tấn công mạnh mẽ hơn và linh hoạt trong chiến thuật.
 
Và mùa giải đó, chúng tôi đã cùng nhau có mặt ở trận chung kết Champions League. Nó tựa như đêm mở màn ở La Scala vậy. Đám đông, không khí, cảm xúc. Tôi chưa chứng kiến điều gì tương tự trước đây. Sao giống một nhà hát quá vậy.
 
Giá như đêm hôm đó không kết thúc bằng một thất bại trước Barcelona. Tôi cảm thấy thực sự thất vọng nhưng tôi đã học được nhiều từ thất bại đó.
 
Khi chúng tôi tiến đến trận chung kết Champions League thứ hai, gặp Real Madrid mùa vừa rồi, tôi nghĩ rằng tôi đã tìm ra điều chúng tôi còn thiếu, điều chúng tôi cần làm, về cả mặt kĩ thuật và chiến thuật.
 
Đặc biệt, khi Mario ghi bàn thắng tuyệt vời ấy, tôi đã nghĩ, đây có thể sẽ là thời khắc của chúng tôi.
 
Nhưng, cuối cùng lại không phải vậy.
Tam su cua ong Hieu truong Massimiliano Allegri3
 
Khi tôi trở về nhà sau thất bại đó, tôi đã nghĩ rất nhiều, liệu tôi có thể tiếp tục. Tôi đã nghĩ vì sao tôi lại trở thành HLV hàng đầu. Tôi cũng nghĩ tới ông tôi, một người thợ xây cần mẫn. Khi tôi còn là một cậu bé, ông luôn đảm bảo ông sẽ có mặt ở tất cả những trận đấu mà tôi góp mặt. Cho dù chúng tôi thắng hay thua. Ông chưa bao giờ ghét bóng đá.
 
Ông nói, “Chơi hay đó, Massi. Giờ cháu có muốn đi xem ngựa không?”
 
Ông không bao giờ hỏi tôi về trận đấu. Ông chỉ quan tâm xem tôi có vui không, và đó là lí do ông ở đó xem tôi chơi bóng.
 
Tôi không nghĩ tôi sẽ là một HLV tầm cỡ. Tôi chỉ nghĩ tôi sẽ là một HLV dẫn dắt đội trẻ.
 
Tôi làm việc này vì tôi yêu công việc dạy dỗ. Đó là niềm yêu thích của cuộc đời tôi. Tôi thích việc giúp các cầu thủ chơi tốt hơn và thông minh hơn.
 
Vì thế khi tôi nghĩ về đội hình của Juventus, tôi đã có quyết định của riêng mình. Tôi biết tôi vẫn còn nhiều điều phải chứng minh, vẫn còn nhiều điều phải dạy cho các cầu thủ.
 
Do vậy, đêm đó, trước khi đi ngủ, tôi quyết định rằng nếu CLB vẫn đi theo chiến lược của tôi, và chúng tôi có thể cùng nhau đi tiếp, tôi sẽ ở lại.
Sáng hôm sau, tâm trí tôi thông suốt hơn. Tôi đến văn phòng vào 7 giờ sáng và làm một ly Espresso. Mùa mới đến với những cơ hội mới. Truyền thông thì nói quá nhiều về đội bóng và các cầu thủ. Những gì chúng tôi có thể làm được, những gì không.
 
Về phần tôi, tôi nhìn về phía Paulo Dybala và Gigi Buffon. Theo một cách nào đó, họ là biểu tượng của đội bóng.
Tam su cua ong Hieu truong Massimiliano Allegri2
 
Tôi nhìn thấy ở Dybala, một chàng trai sáng sủa đang chuẩn bị cho năm học đầu tiên. Buffon, với chức vô địch World Cup, chuẩn bị lấy bằng Thạc sĩ. Một người với sự nghiệp ở phía trước, còn một người ở chặng cuối sự nghiệp. Một người đang muốn thể hiện cậu ấy có thể trở thành một trong những người xuất sắc nhất Châu Âu, một người luôn vĩ đại nhưng một kết thúc sự nghiệp ở đỉnh cao.
 
Tôi biết chúng tôi có thể bỏ lại những điều chê bai ở Cardiff. Tôi biết chúng tôi có thể sẽ có một mùa giải tuyệt vời. Tôi biết chúng tôi có thể sẽ có một mùa Champions League thành công.
 
Tôi biết buổi sáng ngày mai sẽ như thế nào. Và sáng hôm sau, hôm sau nữa.
 
Vì thế giờ đây chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục làm việc. Chúng tôi sẽ cố gắng có mặt trong đêm mở màn ở La Scala thêm một lần nữa. 

Lược dịch: https://www.theplayerstribune.com/massimiliano-allegri-juventus-the-principal/

VIC (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Võ Hoàng Minh Khoa: Dũng mãnh và đầy quyết đoán

22h30 tối nay, U23 Việt Nam lần đầu tái ngộ U23 Uzbekistan ở một trận chính thức, sau cuộc đại chiến lịch sử năm 2018. Và nếu đội bóng đầy duyên nợ có biệt danh “Sói trắng”, thì lần này, chúng ta cũng sẵn sàng giáp mặt họ với một chiến binh mang nhiều phẩm chất của loài mãnh thú này.

X
top-arrow