Một ngày thứ Tư bình lặng, không bóng đá, không có những trận cầu nảy lửa. Và với nhiều người hâm mộ, cái ngày thứ Tư ấy còn mang cho họ một nỗi buồn khó tả khi Mesut Ozil chính thức chấm dứt sự nghiệp cầu thủ của mình. Sau những thăm trầm trên đất Thổ Nhĩ Kỳ, anh chính thức khép lại chặng đường 17 năm của mình với trái bóng tròn một cách thầm lặng.
Trong bức thư chia tay sân cỏ, Ozil gửi lời tri ân tới cả 6 CLB từng khoác áo, nhưng chọn hình ảnh của mình trong màu áo Real Madrid. Điều đó có lẽ đã nói lên tất cả. Schalke 04 có thể là nơi ươm mầm Ozil, Werder Bremen là bệ phóng của tiền vệ người Đức, Arsenal mua anh về mới mức giá kỷ lục, Fenerbahce là CLB anh yêu mến từ thuở nhỏ, nhưng Real Madrid mới chính là nơi chứng kiến một Mesut Ozil mê đắm nhất.
Cập bến Bernabeu mùa hè 2010, Ozil được coi như một quân bài dự bị chiến lược cho Kaka. Nhưng trong bối cảnh tiền vệ người Brazil liên tục dính chấn thương, chính Ozil lại tỏa sáng rực rỡ và trở thành kép chính trong màu áo trắng. Chỉ trong 3 mùa giải khoác áo Real Madrid, Ozil đã có tới 81 kiến tạo và không mùa nào dọn cỗ cho đồng đội dưới 25 lần. Ở Ozil, người ta thấy bóng dáng của một số 10 cổ điển trong thế giới bóng đá hiện đại. Một cầu thủ với nhãn quan chiến thuật nhạy bén, kỹ thuật điêu luyện, không chạy nhiều nhưng sở hữu cái chân trái ma thuật có thể tung ra những đường chuyền như đo ni đóng giày cho đồng đội.
Chính anh là người đã đưa chiếc áo số 10 của Los Blancos trở lại giá trị vốn có sau một thời gian dài thất bại với Robinho, Wesley Sneijder và Lass Diarra. Và cũng chính anh là người đã hợp cùng với Cristiano Ronaldo để tạo nên bộ đôi hủy diệt của Real Madrid trong những năm đầu thập niên 2010. Viễn cảnh Real Madrid phản công, Ozil có bóng và Ronaldo đang di chuyển đã trở nên quá quen thuộc với những Madridista. Đó cũng chính là công thức để Real Madrid của Jose Mourinho vô địch La Liga với kỷ lục 102 điểm và lật đổ sự thống trị của Barca với lối đá tiki-taka.
Ronaldo từng thừa nhận rằng chính Ozil là người đã nâng tầm anh trở thành tiền đạo số một thế giới. Còn Mourinho cũng khẳng định rằng Ozil là độc bản, là duy nhất. Người ta đã nghĩ rằng Ozil sẽ ở lại Bernabeu để trở thành một ngôi sao sáng trong dàn Galacticos 2.0, và bản thân anh cũng từng tuyên bố rằng mình muốn giải nghệ tại đây. Nhưng cuối cùng, mối lương duyên ấy kết thúc cũng nhanh như cái cách mà Ozil vụt sáng trên bầu trời thành Madrid.
Trong những mùa giải đầu khoác áo Arsenal, Ozil vẫn là một thiên tài, một cầu thủ sáng tạo bậc nhất châu Âu. Anh là nguồn cảm hứng để Arsenal kết thúc cơn khô hạn danh hiệu với chức vô địch FA Cup mùa 13-14, và cũng chỉ 2 mùa sau đó anh trở thành chân chuyền số một tại Premier League với 19 kiến tạo. Nhưng rồi những ngày tháng tươi đẹp tại Emirates cũng dần vơi đi khi Arsenal không có những ngôi sao đủ đẳng cấp còn Ozil thì mất đi động lực thi đấu. Và trớ trêu thay, đó cũng là lúc Real Madrid mở ra thời kỳ huy hoàng với 4 chức vô địch Champions League trong 5 năm và phá vỡ mọi kỷ lục tại đấu trường châu Âu.
Người ta tiếc cho Ozil khi anh chưa một lần được chạm tay vào chiếc cúp bạc danh giá. Nó cũng giống như những sự trái ngang mà con người tài hoa ấy phải gánh chịu trong sự nghiệp. Anh giúp Real trở lại nguyên tầm vóc với đối thủ Barca nhưng lại ra đi ngay trước khi đội bóng bước vào thời kỳ hoàng kim. Anh là nhân tố chủ chốt đưa ĐT Đức vô địch World Cup để rồi trở thành tâm điểm chỉ trích mỗi khi Die Mannschaft thất bại. Anh giúp Arsenal tìm lại hương vị chiến thắng rồi cuối cùng lại phải ra đi trước khi cuộc cách mạng của Mikel Arteta đem lại quả ngọt.
Có lẽ đó là định mệnh của Mesut Ozil. Sứ mệnh của anh là trở thành một kiến trúc sư giỏi, kiến thiết nền móng cho một công trình nhưng không bao giờ là người được hưởng niềm vui sau cuối. Sự nghiệp của anh nửa đầu huy hoàng bao nhiêu thì nửa cuối lận đận bấy nhiêu. Nhưng dù sao đi nữa, người ta vẫn sẽ nhớ tới anh như một trong những tiền vệ sáng tạo xuất sắc nhất của bóng đá thế giới trong thập niên 2010, người đã mang lại nét đẹp của một số 10 nguyên bản trong tâm trí của những người yêu bóng đá vị nghệ thuật.
Tạm biệt và cảm ơn anh, chàng nghệ sĩ cổ điển giữa thời hiện đại!
(Một bài viết của Frank TĐP)