Sự biến mất của Joe Hart (P1)

Tác giả Elflaco - Thứ Bảy 05/10/2019 14:37(GMT+7)

Từ khi rời khỏi đội hình Man City mùa Hè 2016, Hart đã xê dịch từ Torino, tới West Ham và Burnley. Không nơi nào trong số này, khiến Hart cảm thấy hạnh phúc.

Những đám mây u ám, vẫn ở đó, lơ lửng trên sự nghiệp của Joe Hart suốt vài năm qua. Kể từ khi bị Pep Guardiola “ruồng bỏ” khỏi đội hình Man City mùa Hè 2016, Hart đã xê dịch từ Torino, tới West Ham và Burnley. Không nơi nào trong số này, khiến Hart cảm thấy hạnh phúc.

Bực tức và thất vọng. Đấy là tâm trạng của Hart sau khi anh trải qua một mùa Hè không-thể-chuyển-nhượng. Bất chấp đã có một vài lối thoát thảng hoặc hiện ra trước tầm mắt Hart. Porto từng coi Hart là lựa chọn số 1 thay thế Iker Casillas. Club Brugge được cho là quan tâm tới Hart. Anderlecht, nơi đồng đội cũ của Hart - Vincent Kompany là cầu thủ kiêm HLV - cũng đã hơn một lần đánh tiếng.
Tại Anh, CLB Hạng Nhất Stoke, trong kế hoạch dự phòng cho khả năng ra đi của Jack Butland, đã liên hệ với Hart. Sheffield United, tân binh Premier League, cũng cân nhắc việc đưa Hart về nếu không thể gia hạn hợp đồng mượn với thủ thành trẻ Dean Henderson của Man Utd.
Nhưng rồi, từng bước từng bước các “lối thoát” của Hart khép lại. Sheffield tiếp tục giữ được Henderson. Butland không rời Stoke. Porto chuyển hướng sang thủ thành người Argentina – Agustin Marchesin. Brugge chọn thủ thành dự bị người Bỉ của Liverpool, Simon Mignolet. Kompany, “đối tác” thực lòng với Hart nhất, cuối cùng, cũng phải nói lời xin lỗi với người đồng đội cũ bởi Anderlecht không đủ ngân sách cho vụ chuyển nhượng. 
Trước đó, tại Burnley, khi Tom Heaton gia nhập Aston Villa, Hart có một niềm tin lớn lao rằng anh sẽ là lựa chọn số 1 trong khung gỗ đội bóng này. Hart bắt chính đa số trận đấu của Burnley trong giai đoạn tập huấn mùa Hè. Anh nhận được nhiều lời khen từ HLV Sean Dyche, từ thái độ chuyên nghiệp trong tập luyện và màn trình diễn chất lượng trên sân cỏ. Nhưng khi Premier League 2019/20 khởi tranh, Nick Pope mới là người bắt chính cho Burnley. Kì chuyển nhượng mùa Hè bóng đá châu Âu khép lại và Hart buộc phải thừa nhận thực tế đáng chán của bản thân: anh không còn lối thoát nào khác, ngoài việc là thủ môn dự bị ở Turf Moor.

Villa Park, tối thứ Bảy tuần trước, Hart ngồi đó trên băng ghế dự bị Burnley. Trên sân, đứng trong khung thành là mỗi đội là Tom Heaton (Aston Villa) và Nick Pope (Burnley). Cả hai đều có tên trong danh sách triệu tập đội tuyển Anh chuẩn bị cho 2 trận đấu quốc tế trong tháng này, bên cạnh ngôi sao của Everton – Jordan Pickford. 
Gần 2 tuần bóng đá cấp CLB tạm nghỉ để nhường sân cho các đội tuyển quốc gia thi đấu sắp tới, có lẽ tiếp tục là quãng thời gian ảm đạm với Joe Hart. Một sự nhắc nhở đau lòng và đầy nhức nhối, về việc Hart đã tụt rất xa so với thời điểm đỉnh cao của mình, chỉ sau 3 năm. Từ chỗ là thành viên trụ cột của nhà vô địch Premier League – Man City, là thủ môn số 1 không cần phải bàn cãi ở “Tam sư”, được coi là 1 trong những “người gác đền” xuất sắc bậc nhất của kỉ nguyên bóng đá hiện đại, Hart giờ chẳng khác nào một kẻ-vô-thừa-nhận.
******************
Hôm nay là chẵn 7 năm kể từ màn trình diễn siêu hạng của Hart trong trận đấu giữa Man City và Dortmund ở vòng đấu bảng Champions League tại Etihad, ngày 5/10/2012. Tập thể trẻ trung của Jurgen Klopp với thứ bóng đá giàu năng lượng và đầy hứng khơi đã liên tục xé toang hàng phòng ngự đội chủ nhà. Nhưng tất cả những gì Dortmund làm được chỉ là 1 bàn thắng và một trận hòa 1-1. Đơn giản là bởi Hart quá xuất sắc, với hàng loạt tình huống cứu thua đỉnh cao. Trong cuộc họp báo sau trận, Roberto Mancini, HLV Man City thời điểm đó bình luận: “Những gì Joe thể hiện hôm nay thật đáng kinh ngạc. Cậu ấy là một hiện tượng”.
“Không thể tin nổi. Với tôi, Joe Hart là thủ môn xuất sắc nhất Thế giới” – Wayne Rooney viết trên Twitter cá nhân một giờ sau trận đấu Man City – Dortmund. Rooney không phải là “fan” duy nhất của Hart ở Old Trafford. Sir Alex Ferguson từng miêu tả thế này về Hart: “Không có gì phải nghi ngờ, cậu ta là thủ môn người Anh hay nhất trong vòng 2 thập kỉ qua”. Fergie cũng hơn một lần thừa nhận rằng, ông luôn tiếc vì đã không thể kí với Hart, khi thủ môn này còn chơi cho Shrewsbury Town.
Những ngày ấy, Hart mới chỉ 25 tuổi. Trẻ trung, mạnh mẽ, chắc chắn và đáng tin cậy. Nhưng với suy nghĩ già dặn: “Thật tuyệt khi được nghe những lời nhận xét tốt đẹp về mình”, Hart nói. “Nhưng phàm đã là thủ môn, bạn phải luôn sẵn sàng đối đầu với những điều tồi tệ nhất. Bạn có thể là người hùng số 1 hôm nay. Nhưng chỉ hai ngày sau, bạn sẽ là kẻ tồi tệ nhất Thế giới trong mắt tất thảy. Điều quan trọng nhất ở một thủ môn, là duy trì sự ổn định. Trên sân cỏ và trong tâm lý. Bạn không được cho phép mình đi-quá-xa cùng những lời tán dương và càng không thể làm mình tổn thương bởi những chỉ trích ác ý”.
Nhưng đó là Joe Hart của những năm tháng đỉnh cao. Còn hiện tại, ở Burnley, là một câu chuyện hoàn toàn khác. Trong vòng 9 tháng qua, Hart chỉ bắt chính duy nhất 1 trận đấu cho Burnley. Và đó là thất bại thảm hại 1-3 trước Sunderland ở League Cup hồi cuối tháng 8 vừa qua.
“Đây là một giai đoạn vô cùng khó khăn với Joe”, Shay Given – HLV thủ môn của Derby County – cũng từng là đối thủ cạnh tranh cho vị trí thủ môn chính ở Man City với Hart năm nào. “Với một người từng là ngôi sao ở Man City, từng vô địch vô địch Premier League, từng là một trong những thủ môn hay nhất Thế giới, từng là lựa chọn số 1 trong nhiều năm ở tuyển Anh như Joe, việc phải ngồi dự bị ở Burnley, là một trải nghiệm khó có thể nuốt trôi”.
“Tôi cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tượng tự. Ở Villa. Đấy là khi bạn rất muốn ra sân thi đấu, rất muốn chứng tỏ cho tất cả thấy bạn giỏi như thế nào. Là khi bạn chăm chỉ tập luyện suốt cả tuần và rồi cứ mỗi cuối tuần, bạn ngồi đó, trên băng ghế dự bị của đội” – Given nói với The Athletic.
“Sẽ có những người nói thế này: ‘Chà, ngồi không mà hưởng lương cao thì vẫn còn tốt chán’. Nhưng Joe không phải là người ‘dễ dãi’ với thực tế đó. Cậu ấy luôn có khát khao mãnh liệt được ra sân, được chiến đấu. Tôi còn nhớ, khi tôi gia nhập Man City và được chọn là thủ môn chính của đội, Joe chính là người đề nghị được khoác áo một CLB khác (Birmingham) theo hợp đồng mượn. Cậu ấy tuyệt nhiên, là người ghét cay ghét đắng chuyện phải ngồi một chỗ xem đồng đội thi đấu”.
Một đồng đội cũ khác của Hart cũng nói điều tương tự: “Có những thủ môn, khi đã đạt được một số thành tựu trong sự nghiệp, khi đã bước qua sườn bên kia của đỉnh cao, họ hoàn toàn hài lòng với việc là lựa chọn số 2, thậm chí là số 3. Nhưng Hart thì không. Thậm chí là ngược lại. Cậu ấy luôn muốn được thi đấu. Và chính tính cách ấy của Hart, khiến tình trạng của cậu ấy ở Burnley càng thập phần khó khăn”.
Sự nghiệp thủ môn của Hart, những thăng trầm, đỉnh cao và vực sâu, có lẽ liên quan đến một cột mốc, một nhân vật quan trọng trong lịch sử hiện đại của CLB Man City. Pep Guardiola. Trước khi Pep đến Man City, Hart là số 1. Sau khi Man City có Pep, những bi kịch của Hart bắt đầu.

Việc Pep, trong những ngày đầu hiện diện ở Man City, sớm tuyên bố Hart sẽ-không-phải-lựa-chọn-số-một của ông là một sự đả kích khủng khiếp đối với anh. Nhưng nếu nhìn vào phong độ của Hart qua nhiều mùa giải liên tiếp, qua các số liệu thống kê từ Opta, thì việc Pep loại bỏ Hart, không phải là không có căn cứ.
Tỉ lệ cản phá thành công các pha dứt điểm trúng cầu môn của Hart trong 3 mùa giải đầu tiên tại Premier League, mùa 2009/10 (tại Birmingham), mùa 2010/11 (mùa đầu bắt chính cho Man City) và mùa 2011/12 (Man City đăng quang Ngoại hạng Anh) là: 74,7%, 76,4% (số 1 giải đấu) và 77%.  Lỗi dẫn đến bàn thắng của Hart trong 3 mùa giải nêu trên lần lượt là: 0, 0 và 1.
Bốn mùa giải sau đó, từ 2012/13 đến 2015/16, tỉ lệ cản phá thành công của Hart lần lượt là: 69,6%, 70%, 71,9%, 66,4%. Lỗi trực tiếp đẫn đến bàn thua qua từng mùa giải: 5-4-3-1. Sự sụt giảm về hiệu quả thi đấu của Hart trong khung gỗ Man City, là điều có thể nhận thấy rõ ràng. Phong độ tệ hại ở VCK EURO 2016, với những sai lầm dẫn tới bàn thua trước Wales (bàn của Gareth Bale) hay Iceland (Kolbeinn Sigthorsson) là những ví dụ cụ thể khác. Với một HLV có thói quen nghiên cứu rất kĩ các cầu thủ ở CLB mà mình sắp huấn luyện như Pep, Hart sớm đã nhận những “điểm trừ”.

Số lỗi của Joe Hart dẫn đến bàn thua
(còn nữa)
*Lược dịch từ The disappearance of Joe Hart – The Athletic /

EL FLACO (TTVN)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Juan Roman Riquelme, Barcelona và cái chết "số 10 cuối cùng"

Một thương vụ được so sánh với một đám cưới trong mơ giữa số 10 cổ điển hay nhất thế giới và đội bóng vĩ đại hàng đầu châu Âu, nhưng sau cùng lại kết thúc bằng sự cay đắng và nghiệt ngã dành cho chàng tiền vệ hào hoa đến từ Nam Mỹ.

Alphonso Davies: Từ cậu bé ở trại tị nạn đến ngôi sao bóng đá thế giới

Sinh ra trong một trại tị nạn rồi sau đó vươn tới những đỉnh cao với các danh hiệu Bundesliga, Champions League cùng Bayern Munich và cuối cùng là tham dự World Cup 2022 cùng ĐTQG Canada. Đó quả là một chặng hành trình dài và nếu nó có được Alphonso Davies ghi vào một cuốn nhật ký thì hẳn đó sẽ là một cuốn nhật ký rất đáng đọc. Nhưng chàng trai tới từ Canada năm nay mới chỉ 24 tuổi và chặng hành trình tiếp theo của anh vẫn còn rất dài.

Danny Welbeck và "mùa xuân" mới cùng Brighton

Danny Welbeck, 33 tuổi, đang tận hưởng một trong những mùa giải đẹp nhất trong sự nghiệp cầu thủ. Bạn có thể thích tiền đạo Brighton hoặc không, nhưng bạn không thể phủ nhận những bước tiến khó tin của chàng trai “tuổi băm” này.

Estevao Willian và ước mơ một ngày đứng trong hàng ngũ những người giỏi nhất

Như một lời giời thiệu tổng quát về bản thân mình đến người hâm mộ bóng đá Anh, trong một cuộc phỏng vấn với ký giả Thiago Rabelo của tờ The Guardian (Anh), Estevao Willian, tài năng bóng đá 17 tuổi được đánh giá là triển vọng nhất của Brazil kể từ sau Neymar – người sẽ chính thức gia nhập Chelsea vào mùa hè năm sau – đã có những chia sẻ về nhiều khía cạnh trong cuộc đời lẫn sự nghiệp vẫn còn chưa đơm hoa của mình.

Dẫn dắt Manchester United sẽ là một rủi ro lớn với Ruben Amorim?

Đã xuất hiện những tin đồn về việc HLV của Sporting CP, Ruben Amorim sẽ gia nhập City vào mùa hè tới nếu Pep Guardiola quyết định ra đi, nhất là sau khi GĐTT của CLB, Hugo Viana được chỉ định là người kế nhiệm Txiki Begiristain tại sân Etihad. Tuy nhiên, Amorim đang nổi lên như ứng cử viên hàng đầu thay thế Erik ten Hag, sau khi nhà cầm quân người Hà Lan bị sa thải.

Nicolas Jackson: Tiến bước trong chỉ trích

Bất chấp việc bị chỉ trích rất nhiều kể từ khi đến Anh, Nicolas Jackson đã đạt được 20 bàn thắng tại Premier League cho Chelsea nhanh hơn các danh thủ của CLB như Gianluca Vialli, Eidur Gudjohnsen hay Didier Drogba.