Câu chuyện hôm nay không phải bắt nguồn từ bất cứ lời văn của cây viết nào mà chính là nỗi lòng, là tâm sự của cựu thủ quân đội chủ sân Anfield - Steven Gerrard sau những năm tháng có những niềm vui xen lẫn nỗi buồn nơi thành phố Cảng, được viết theo lời kể của phóng viên The Guardian Donald Mc Rae sau buổi phỏng vấn vào một buổi chiều ở Los Angeles khi anh đang khoác áo LA Galaxy. |
Steven Gerrard: Giá như được trở lại tuổi 25 |
Sau 710 trận cho Liverpool và 114 lần khoác áo đội tuyển Anh, Gerrard đã bước sang một trang mới, một giai đoạn thảnh thơi của cuộc đời. Vào một buổi chiều oi ả, sau khi tập luyện xong, Gerrard không mất quá lâu để tìm được một vị trí mát mẻ tại SVĐ LA Galaxy. Anh cởi áo khoác và đá văng đôi giày của mình. Anh trông thoải mái hơn cả so với những lần tôi đã phỏng vấn anh trong năm nay.
Trong quá trình cùng viết cuốn tự truyện, chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần, ở nhiều địa điểm khác nhau: một câu lạc bộ golf quý phái ở Formby, một phòng khách sạn ở Crewe, sân tập của Liverpool và ngôi nhà cũ của Raheem Sterling (nơi mà Gerrard đã thuê trong khoảng thời gian gia đình anh chuẩn bị chuyển tới California). Lần này thật sự rất khác. Một bầu trời xanh rộng lớn của nước Mỹ trải dài trước mặt chúng tôi, các cửa sổ lớn lung linh trong ánh sáng mặt trời. Chúng tôi đang ở một nơi cách xa Bluebell, Liverpool, nơi Gerrard lớn lên, một nơi cách xa Anfield.
Nhìn hướng xuống Trung tâm Huấn luyện StubHub, nơi anh đang chơi bóng, Gerrard nói cho tôi nghe sự tương phản giữa bóng đá Anh và bóng đá Mỹ, giữa Huyton và Hollywood. “Ở đây thoải mái hơn nhiều”, anh nói. “Không có nhiều sự căng thẳng hay kịch tính. Mọi người đến đây để tận hưởng một ngày với gia đình, tựa như họ đang tận hưởng không khí lễ hội. Premier League thì khắc nghiệt hơn. Ở Anh, bạn cảm thấy áp lực từ phía từ khán đài, bạn luôn có áp lực phải gây ấn tượng với Ban huấn luyện hàng ngày, gây ấn tượng với khán giả mỗi khi bạn ra sân. Sau 17 năm sống ở nơi đầy áp lực đó, nước Mỹ là một sự thay đổi lớn.”
|
Steven Gerrard ăn mừng bàn thắng |
Tuy nhiên, anh vẫn nhớ nhà. “Lần đầu tiên là khi đội bóng Liverpool có mặt ở Stoke chuẩn bị cho trận mở màn của mùa giải Premier League”, Gerrard nói. “Tôi đã xem mọi trận đấu, tôi ước rằng được một lần nữa trở lại tuổi 25, là đội trưởng và dẫn đội mình đi ra trước hàng ngàn các CĐV. Tôi thích được chơi ở Premier League và Champions League. Chúng tôi đã có giải đấu hấp dẫn bậc nhất thế giới, vì vậy đương nhiên tôi sẽ rất nhớ - đặc biệt khi bạn đã dành cả cuộc đời tại CLB quê nhà”
Trong thời đại mà ở đó các cầu thủ bóng đá thường bị chỉ trích khi họ sẵn sàng chuyển từ CLB này sang chơi cho một CLB hay hôn chiếc huy hiệu mới trên tay là bản hợp đồng bom tấn thì Gerrard viết nên một câu chuyện về lòng trung thành. Anh chơi cho Liverpool từ năm tám tuổi cho đến khi anh chuẩn bị bước sang tuổi 35. Từng là một đứa trẻ nhỏ bé gầy guộc, anh chơi bóng quanh vùng Bluebell và vờ như mình là người hùng của Liverpool như những John Barnes, Steve McMahon, John Aldridge và Peter Beardsley. Ở thời kỳ đỉnh cao, anh thể hiện niềm đam mê trái bóng bằng cả trái tim của mình qua những kỹ năng tuyệt vời – một tiền vệ cầm trịch trận đấu nhưng lại biết ghi bàn, người đã tạo nên thương hiệu cho những đường chuyền dài tới 35 yard với độ chính xác cực cao. Năm 2005, Gerrard là người truyền lửa cho Liverpool trên con đường trở thành nhà vô địch châu Âu. Anh vẫn là cầu thủ duy nhất trong lịch sử đã ghi bàn trong tất cả các trận chung kết Champions League, UEFA Cup, FA Cup và League Cup.
Tuy vậy, Gerrard cũng không thể tiếp tục chơi bóng mãi trong màu áo đỏ của đội bóng thành Liverpool. Là một cầu thủ bóng đá, quyết định ra đi luôn giằng xé trái tim anh, nhưng nhìn từ những lợi ích cá nhân thì lại là điều dễ hiểu. Đó là cuộc sống nơi đất nước cờ hoa không còn vương vấn bởi những áp lực, căng thẳng, thay vào đó là sự thoải mái tận hưởng cùng gia đình, người vợ xinh đẹp và tụi nhỏ đáng yêu của anh.
|
Steven Gerrard cùng con gái vẫy chào các CĐV |
Gerrard có được sự cổ vũ của gia đình trong trận sân nhà cuối cùng tháng Năm năm đó (trận thua 3-1 trước Crystal Palace). Sau trận đấu, anh ấy nhìn rất lâu, tha thiết lên phía khán đài khi những cô con gái bước cạnh anh dọc đường pitch, cha của các cô bé trông thật hãnh diện nhưng vui buồn đan xen trong tâm khảm. Cả sân Anfield đã không thể kìm nén lại. Bài hát quen thuộc cứ vang lên lần này rồi lần khác khi anh đưa tay lên chào tạm biệt:
“STEVEN GERRARD đội trưởng của chúng ta;
STEVEN GERRARD của màu đỏ ấy;
STEVEN GERRARD của Liverpool;”
José Mourinho đã thực hiện nhiều nỗ lực đưa Gerrard về Chelsea, vụ khét tiếng nhất trong số đó là vào năm 2005, khi Liverpool vừa giành chức vô địch Champions League. Gerrard đã thật sự bị cám dỗ, nhưng cha anh đã hỏi một câu hỏi đơn giản: “Sẽ có ý nghĩa đối với con hơn không, nếu con giành chiến thắng hai hoặc ba danh hiệu với Liverpool thay vì giành gấp đôi số đó cùng với Chelsea?” Sau đó thì tôi đã không nghĩ về Chelsea nữa. Tôi chỉ hướng suy nghĩ của mình tới Liverpool. Cha hiểu tôi và ông đã nói với tôi rằng “Đừng rời đi. Đừng rời khỏi câu lạc bộ mà con yêu thương.”
Và tôi không bao giờ hối hận vì ở lại Liverpool và toàn bộ sự nghiệp của mình ở Anh.” Người đã từng là thủ lĩnh sân Anfield thừa nhận mình rất dễ bị chi phối bởi cảm xúc khi bị truất quyền thi đấu tám lần trong sự nghiệp 17 năm của mình trong màu áo Liverpool, một nửa trong số đó là khi đối với hai câu lạc bộ: Manchester United và Everton. “Khi đối đầu với những đội bóng mà chúng tôi luôn muốn đánh bại nhất, tôi luôn chơi máu lửa nhất có thể”, anh nói.
Tôi đã có cuộc phỏng vấn với Gerrard khi anh đang trải qua những ngày tháng cuối cùng ở câu lạc bộ Liverpool với những sự nhiễu động cảm xúc hơn bao giờ hết. Đây là thời kì tăm tối của anh? Hiện giờ anh ấy có đang hạnh phúc không? Ý nghĩ gì xuất hiện trong đầu anh ấy sau khi bị đuổi khỏi sân chỉ sau 38s vì phạm lỗi với Ander Herrera trong trận đối đầu với MU tháng 3 vừa qua. Anh ấy là người cha ra sao? Hillsborough có ảnh hưởng như thế nào đối với gia đình Gerrard? (Jon-Paul Gilhooley, người em họ 10 tuổi của Gerrard là fan trẻ tuổi nhất của Liverpool trong số 96 CĐV đã không may thiệt mạng vào năm 1989). Cảm giác như thế nào khi 40.000 người cùng hát 1 bài hát để chế giễu anh ấy? Liệu việc chưa từng giành được danh hiệu Premier League nào có còn làm anh ấy tổn thương? Gerrard có bao giờ nghĩ tới việc gặp 1 bác sĩ tâm lý? Liệu chúng ta có thể thay đổi tất cả những điều này chỉ sau vài giờ?
Thay vì ngăn cản tôi, Gerrard sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi. Anh chẳng hề ngần ngại nhắc về những mảng tối trong sự nghiệp hay những mùa giải trắng tay. Ở điểm này, anh ấy tỏ ra hoàn toàn khác biệt so với những cầu thủ khác tôi từng tiếp xúc trước đây - Gerrard suy nghĩ sâu sắc hơn, cầu thị hơn và hoàn toàn chân thành.
Trong mỗi trận đấu ở mùa giải cuối cùng ở Liverpool của Gerrard, những anti fan lại hát vang những giai điệu quen thuộc:
Steve Gerrard, Gerrard
Gerrard Anh ta ngã dập mông
Anh ta chuyền cho Demba Ba
Steve Gerrard, Gerrard
Anh chỉ suýt là nhà vô địch thôi Anh chỉ suýt thôi
Hãy nhớ điều đó
Chỉ suýt thôi nhé!
Ngày 27/4/2014, Liverpool thua Chelsea 2-0 và để mất danh hiệu Premier League. Gerrard trượt ngã và Demba Ba bên phía Chelsea đoạt bóng chạy vượt lên và ghi bàn, trong thời điểm đó Liverpool đã không thể giữ được tinh thần. Sau trận đấu, Gerrard chia sẻ: “Đó là khoảnh khắc tồi tệ nhất trong sự nghiệp của tôi. Cuối trận, tôi chỉ muốn độn thổ. Khi chúng tôi rời sân Anfield, tôi lập tức chui xuống cuối xe. Trên đường về, tôi đã không ngừng khóc. Điều này thực sự quá sức chịu đựng của tôi.”
“Tôi đã có Alex và Gratty (Paul McGrattan), một trong số những người bạn thân nhất, bên cạnh, nhưng tôi đã gục ngã. Tôi có cảm giác như là vừa mất một người thân trong gia đình, đó là sự tồi tệ của cảm giác lúc ấy. Nước mắt cứ tiếp tục rơi. Tôi đã 33 và chưa từng bao giờ khóc như vậy. Alex and Gratty đã nói: “Nhìn kià, nó vẫn có thể thay đổi mà, vẫn còn vài trận nữa để cố gắng….’ nhưng tôi biết mọi chuyện đã kết thúc”.”
Những người ủng hộ Liverpool đã hát: Bạn không bao giờ độc bước. Nhưng ngồi trong ô tô, Gerrard cảm thấy “rất cô đơn, tôi cảm thấy như mình chẳng còn chút hi vọng nào. Cảm giác như tôi có thể tự sát ngay lúc đó.” Gerrard có thể là một người bạn đồng hành vui tính nhưng, về cơ bản, anh ấy là một người nghiêm túc: “Tôi không muốn tự sát, chưa bao giờ muốn tự sát. Nhưng có lẽ những kẻ muốn tự sát có thể có cảm giác giống như tôi đã từng.”
Trong khoảng 24 tới 48h tới, tôi cần Alex bên cạnh tôi. Bởi với bản tính con người tôi, điều tồi tệ nhất mà tôi có thể làm được đó là chịu cảnh cô độc. Tôi phải đi đâu đó với Alex, và cuối cùng, chúng tôi dành ra vài ngày ở Monaco.” Từ Monaco, Gerrard nói chuyện điện thoại với Steve Peters, một bác sỹ tâm lý thể thao người đã từng giúp anh trong quá khứ cũng như giúp những nhà vô địch Olympic như Chris Hoy và Victoria Pendleton.Gerrard có lần đầu tiên gặp Peters vào năm 2011, khi anh gặp phải chấn thương, anh đã tin chắc sự nghiệp của minh đã kết thúc. Thường thì các cầu thủ bóng đá không thoải mái khi trao đổi về những nhược điểm tâm lý, nhưng Gerrard ngược lại. “Steve đã hỏi tôi vài câu hỏi khó vào năm 2011”. Anh ấy nói” nếu anh không thể đá bóng nữa, thế thì sao? Anh đã cưới một cô vợ tuyệt vời người đã ở phía sau ủng hộ anh trong mọi việc. Anh là một người may mắn. Anh có một sự nghiệp khó tin. Anh đã giành được danh hiệu cao quý nhất ở cấp CLB; đã chơi rất nhiều trận đấu cho tuyển quốc gia. Anh sống trong một căn nhà đẹp. Anh đã đảm bảo được tài chính cho phần còn lại của cuộc đời mình. Anh còn lo lắng gì chứ?”
“Tôi đã mệt mỏi với những lo lắng rằng sự nghiệp của mình có thể kết thúc. Nhưng Steve biết những vận động viên trẻ những người đã phải từ giã sự nghiệp sau 6 tháng mà chẳng có được thành tích gì, không huy chương, không tiền bạc. Tôi thật may mắn nếu so sánh với họ. Steve nhắc nhở tôi rằng người ta gặp rắc rối trong tất cả những bước đi cuộc đời. Vài người đánh cược tất cả và huỷ hoại cuộc đời mình. Còn những kẻ khác đắm chìm trong men rượu. Tất nhiên Steve đã đúng.”
Gerrard đã đạt được nhiều thành tựu. “Tôi không phải kẻ ngạo mạn” Có lần anh kể với tôi “Tôi khác biệt. Tất nhiên tôi quá khắt khe với bản thân. Nhưng tôi cũng đủ thông minh để tìm ra được những câu trả lời đúng đắn. Và sự thật là tôi đã giành được những điều tôi tưởng rằng có mơ cũng không đạt được. Tôi đã từng chơi tại World cup và những trận chung kết Champions League, đã từng có những bàn thắng cho riêng mình và những chiến thắng mà có lẽ nếu còn là một cậu nhóc, tôi sẽ chẳng thể hết sốc. Tất cả mọi thứ tôi đã giành cho Liverpool, trong tập luyện, thi đấu và cả bên ngoài đường Pitch.”
Đương nhiên, Gerrard luôn sẵn sàng để nói về nỗi thất vọng nghiệt ngã của cú trượt dài hơn là những khoảng khắc vĩ đại trong sự nghiệp của anh – Đêm Istanbul Diệu Kỳ, khi anh cùng Liverpool lội ngược dòng trước Milan trong trận chung kết Champions League năm 2005. Liverpool đã bị dẫn trước 3-0 sau khi hiệp một kết thúc cho đến khi Gerrard mở màn cuộc lội ngược dòng (ngay lập tức sau đó là bàn thắng thứ 2 của Vladimír Šmicer); chỉ sau đó 5 phút, anh mang về cho The Kop quả penalty để rồi Alonso đưa trận đấu về thế cân bằng. Liverpool đã giành chiến thắng trên chấm luân lưu 11m, và ở cái tuổi 25, Gerrard đã có vinh dự nâng chiếc cúp danh giá nhất cấp CLB.
|
Steven Gerrard và đêm Istanbul kì diệu |
Anh hồi tưởng lại tất cả niềm cảm xúc mãnh liệt của đêm không thể quên ấy. “Chúng tôi như điên loạn lên. Chúng tôi hò hét, nhảy và chạy lăng quăng như mấy thằng ngốc. Tôi nhớ lại mà giờ vẫn chưa hết kinh ngạc. Đó có phải là tôi không? Tôi đã ăn mừng như thể là tôi rất xứng đáng với danh hiệu ấy. Cứ sửa lỗi cho tôi nếu tôi sai, nhưng thực sự bạn đã xem trận chung kết Champions League nào hay hơn trận đó chưa? Mỗi cầu thủ của Milan đều đạt đẳng cấp thế giới hay là cũng gần đạt tới đó. Họ mạnh hơn chúng tôi, nhưng chính chúng tôi đã đánh bại họ.
“Đó không chỉ là may mắn, thời khắc lịch sử trong hiệp hai đã đi theo hướng có lợi chúng tôi nhưng, sau khi chúng tôi trở lại phòng thay đồ tôi mới thấy chúng tôi đã phải đánh đổi nhiều như thế nào. Những vết thương, những chiếc băng gạc, mồ hôi, vết bẩn và rất nhiều nước mắt đã rơi. Cứ như thể chúng tôi vừa mới trải qua một trận chiến sống còn vậy.
Sau tất cả những năm tháng ấy, vào một buổi chiều oi ả, thật khó để hồi tưởng lại những cảm xúc mãnh liệt ấy. Cuộc sống vẫn yên bình tại Los Angeles. Bước xa khỏi một nơi đầy áp lực bộn bề, Gerrard luôn cảm thấy tự hào về khoảng thời gian ấy. Đặc biệt khi cha anh dành tặng anh những lời nói chân tình: “Sự nghiệp! Lòng trung thành! Hãy nhìn vào chính mình, những trận đấu, những danh hiệu, nhìn vào cách con bước ra khỏi sân cỏ. Nhìn vào những người yêu quý con, di sản mà con để lại. Con nghĩ nó sẽ ra sao nếu con giải nghệ ở một câu lạc bộ khác. Con sẽ không bao giờ có được sự trân trọng nhường ấy đâu. Làm tốt lắm!”
|
Steven Gerrard cùng Benitez nâng cao chiếc cup vô địch FA |
Gerrard mỉm cười, mặc dù anh vẫn còn khao khát cống hiến cho Liverpool, tuyển Anh và bóng đá Âu Châu, vẫn có 1 điều khiến anh vui vẻ để rời đi. Anh có thể tiếp tục chơi bóng sau khi hợp đồng có thời hạn 18 tháng với LA Galaxy kết thúc hoặc sẽ trở lại Anh và bắt đầu một sự nghiệp mới. Giấc mơ của Gerrard là được trở về Liverpool để trở thành HLV hoặc Quản lý đội bóng. Nhưng vẫn còn quá sớm để đoán trước được điều gì.
Những triết lý có khi chẳng cùng đường với những tia nắng mặt trời, nhưng thấy Gerrard nhìn chăm chú vào bầu trời trong xanh của Cali với vẻ trầm ngâm, có vẻ như anh đang dần chấp nhận cuộc sống hiện tại. Cuộc sống của 1 người đàn ông 35 tuổi, một cầu thủ giàu có hơn những gì anh từng mong đợi. “Những sự thăng trầm giờ đã qua. Mọi thứ như vừa mới xảy ra ngày hôm trước vậy. Tất cả đã tạo ra tôi của ngày hôm nay. Còn hiện giờ, tôi đang tận hưởng cuộc sống tuyệt vời này”.