Dù mới thi đấu chuyên nghiệp được 4 năm, nhưng Rashford đã có được rất nhiều khoảnh khắc đặc biệt. Cậu tin rằng mình có thể, vì vậy cậu ấy đã thực hiện được. Trong những năm kế tiếp, chắc chắn cậu sẽ có nhiều dự định cần phải hoàn thành.
4 năm sau, cậu chia sẻ với FFT rằng dẫu sau này cậu có đạt được gì đi chăng nữa, những ngày đó sẽ vẫn là những ngày đặc biệt nhất đời cậu. "Với em, đúng đấy," cậu nói. "Em sẽ không bao giờ quên những ngày đó. Kể cả những bàn thắng trong trận đấu đó, dù chúng không phải là bàn thắng em thích nhất. Dù thế nào đi nữa, chúng vẫn đáng nhớ nhất."
Gia đình cậu rõ ràng là những người tự hào nhất.
"Một phần vì ban đầu, mọi thứ rất khó khăn," cậu nói: "Không ai trong nhà chở em cả, chúng em thường đi xe buýt để đến sân tập. U em phải làm, các anh em người thì đi làm, người thi đi học, vì vậy, phải có ai đó ở nhà khi họ về nhà. Khó khăn thực sự, nhưng nhà em tự tìm lối ra."
"Những điều nhỏ nhặt đó khiến con đường trở nên ngọt ngào hơn khi đến được đỉnh cao."
Cậu nhóc vô danh ngày nào giờ đây trở thành anh hùng của Man United chỉ sau vài ngày.
Ít cầu thủ nào trở thành siêu sao nhanh như thế. Phải đến trận đấu thứ 9 của mình cho Everton, Rooney mới có được bàn thắng thể hiện sự bứt phá của mình trong trận gặp Arsenal. Lionel Messi ghi bàn đầu tiên cho Barca sau 7 tháng thi đấu chính thức. Rashford trong khi đó chỉ mất 2 trận để ghi 4 bàn trên sân nhà trong những trận đấu quan trọng. Trước đó, cậu có thể đi bộ thoải mái trên đường phố Manchester.
"Em có thể làm thế bất cứ khi nào em muốn !" Cậu vừa hồi tưởng vừa cười. "Điều đó thay đổi rất nhiều sau 2 trận đấu kể trên. Em nhớ lần đến trung tâm Trafford (Trafford Centre-ND), đó là lúc em nhận ra mình không thể lẻn vào đó nữa rồi..."
Những lời đề nghị ký tặng cũng như chụp ảnh chung dần nhiều lên sau đó. Từ lần ra sân đó, Rashford đã được NHM Man United đón nhận.
"Cảm giác đó thực sự tuyệt vời," cậu nói. "Là một NHM, em hiểu rõ cảm giác của họ khi chúng em giành chiến thắng, em cũng hiểu điều đó khi chúng em thua. Chúng em luôn có một mối liên kết đặc biệt."
Mùa đầu tiên tuyệt vời của Rashford không dừng lại ở đó. Chỉ gần 1 tháng sau trận ra mắt trước Midtjylland, cậu lại ghi bàn trong trận Derby Manchester trên sân Etihad.
"Thật tuyệt," cậu nói: "Có nhiều trận quá, mọi thứ trôi qua thật nhanh."
Trước khi cậu biết được điều đó, Rashford đã giành được FA Cup ở Wembley khi ra sân trong trận chung kết gặp Crystal Palace. "Cách tuyệt vời nhất để kết thúc mùa giải," cậu nói.
Mùa giải tuy vậy chưa kết thúc với Rashford. Cậu được Roy Hodgson gọi lên ĐT Anh lần đầu cho trận gặp Australia 6 ngày sau trận chung kết FA Cup trên sân Ánh Sáng của Sunderland. Cậu ghi bàn ngay khi trận đấu vừa nhích sang phút thứ 3, trở thành cầu thủ trẻ nhất ghi bàn trong trận ra mắt đội tuyển Anh. Nhờ đó, cậu xây dựng vững chắc chỗ đứng cho mình trong đội hình tham dự Euro 2016. Mọi thứ không thể tuyệt vời hơn được nữa cho Rashford khi đó.
"Trận đấu cho ĐTQG là một khoảnh khắc khác mà em tự hào," cậu nói. "Khi nhìn lại, mọi thứ đều diễn ra đúng thời điểm ở mùa đó. Em biết ơn Man United rất nhiều vì điều đó..."
Rashford nhanh chóng trở thành một trong những cầu thủ nổi tiếng nhất nước Anh, dù vậy vẫn ra sân đá bóng với bạn mình. "Em vẫn thường làm thế ở mùa thứ 2, nhưng rồi lại bỏ !" cậu nói rồi cười. Không có gì lạ khi càng nhiều người nhận ra cậu nhóc đi bóng trên sân đó là một tiền đạo của ĐT Anh cũng như Man United.
"Vâng, từ thời điểm đấy." Rashford nhớ lại. "Ban đầu, bọn em coi đó như một cách "thoát tục". Em cùng các bạn thường đến đó để tận hưởng và để làm điều chúng em muốn. Nhưng khi mọi người bắt đầu đổ đến, mọi thứ dần trở nên khác đi, vì vậy em dừng lại."
Sau khởi đầu tuyệt vời đó, Rashford được nhắc nhở rằng cậu phải học cách kiên nhẫn một vài lần xuyên suốt sự nghiệp của mình. Van Gaal được thay thế bằng Mourinho, người sau đó đưa Zlatan Ibrahimovic, một cầu thủ 34 tuổi, đến sân Old Trafford. Trong 2 trận đầu của cậu ở mùa 2016-2017, Rashford bị đẩy lên ghế dự bị.
Dù cậu ghi bàn thắng ở phút bù giờ trong trận thứ 3 của mùa giải, trận đấu gặp Hull, sau khi vào sân từ băng ghế dự bị, Rashford chỉ ra sân 16 trận ở mùa đó. Khi Ibrahimovic kết thúc mùa giải bằng chấn thương đầu gối nghiêm trọng, Mourinho ngay lập tức đem về Romelu Lukaku từ Everton. Mùa sau đó, Rashford phải vào sân từ bằng ghế dự bị dù cậu ghi được rất nhiều bàn thắng ở mùa 2016-2017 và mùa 2017-2018.
"Em coi đó như một thời kỳ học hỏi," cậu giải thích về quãng thời gian đó của sự nghiệp. "Khi các cầu thủ như Ibra về, đó là dịp tốt để em học hỏi từ một trong những cầu thủ xuất sắc nhất bóng đá. Anh Rom (Lukaku) cũng giúp em rất nhiều, nhất là khi chúng em đá cặp với nhau."
"Ở năm đầu của Jose, em học được rất nhiều điều về bản thân, về những khả năng em có cũng như việc em có thể tiến xa như thế nào. Em cũng hiểu rằng em có thể làm được nhiều hơn những gì em thể hiện, vậy nên thời điểm này khá tốt vì nó là thời điểm học hỏi của em, trong khi đó, chúng em cũng giành được danh hiệu. Đó là khoảng thời gian thích hợp khi làm một thằng nhóc như em."
Ở mùa đầu tiên của Mourinho, Rashford giúp Man United giành được League Cup và Europa League. Ở Europa League, cậu ghi được bàn thắng quan trọng ở trận bán kết lượt đi gặp Celta Vigo, sau đó là ở trận chung kết, diễn ra 2 ngày sau vụ đánh bom khu Manchester Arena. Là một người dân Manchester, cậu nhóc tuổi teen hiểu rõ tầm quan trọng của việc đánh bại Ajax, qua đó giúp vực dậy tinh thần của cả thành phố.
"Chúng em nói về điều đó một ngày trước trận đấu như một đội bóng," cậu ta nói về trận thắng 2-0 của Man United ở thủ đô Stockholm. "Sau chuyện vừa xảy ra, chúng em muốn giúp Manchester lạc quan trở lại. Chúng em vào trận với suy nghĩ rằng trận đấu này sẽ không đi theo hướng nào khác. Nhờ trời, chúng em thắng trận, nhờ đó giúp thành phố lạc quan hơn trong thời khác đen tối."
Mùa hè năm 2018 một lần nữa đem lại một khoảnh khắc quan trọng cho sự nghiệp của Rashford. Cậu được thi đấu 6 trong số 7 trận ở World Cup khi họ bước vào trận bán kết ở Nga. Ở trận 1/16 gặp Colombia, dù không được ra sân, nhưng Rashford vẫn đóng góp công sức cho toàn đội khi thực hiện thành công pha đá luân lưu thứ hai vào góc dưới khung thành.
Khi đó cậu mới 20 tuổi, không rõ liệu Rashford có cảm thấy sức nặng tâm lý của điều đó không ?
"Cũng ổn thôi anh," cậu khẳng định. Thậm chí cậu tỏ ra ngạc nhiên. "Khi em theo dõi World Cup trong quá khứ, em nhớ mọi thứ thật nặng nề ở các pha đá luân lưu. Thế nhưng khi thực hiện chúng, mọi thứ hóa ra không tệ thế."
Thực tế, tâm lý chưa bao giờ là vấn đề với Rashford kể từ khi cậu thi đấu cho đội U16 Anh trong một trận đấu thuộc giải Victory Shield.
"Em không mấy lo lắng ở thời điểm trận đấu chuẩn bị diễn ra, nhưng em nhớ lúc vào sân, em chẳng cảm thấy mình đang thi đấu chút nào," cậu nói khi hồi tưởng lại cảm giác khiến chân cậu nhũn ra như thạch.
"Mọi người, "Đừng để điều này lẻn vào đầu cậu", và đó cũng là lần duy nhất em để nó lẻn vào đầu em. Từ đó, trận đấu này luôn ở trong tâm trí em, trong khi bản thân em lại không muốn cảm thấy thế nữa."
"Em nghĩ nó thuộc về tâm trí. Phải biết tin vào bản thân, tin vào những gì anh có thể đem lại hay anh có thể tạo được những ảnh hưởng gì lên trận đấu. Khi đã nghĩ về những điều này một chút, em dần cảm thấy ổn khi bước vào các trận đấu trong tương lai. Nhưng em phải thay đổi, vì 2 năm trước khi em được đá cho đội một, em chưa hề có cái tâm lý đó. "Khoảnh khắc đó thực sự đã giúp em."
Sau khi ghi bàn cho ĐT Anh ở World Cup qua lượt đá penalty, việc ghi bàn quyết định trong trận gặp PSG 1 năm sau đó cho Manchester United trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Khi các nhân viên thuộc tổ VAR xem lại đoạn chiếu chậm đó, Rashford phải đợi rất lâu để được thực hiện quả penalty trên sân Parc De Princes ở trận đấu thuộc vòng 1/16 Champions League.
"Mất có vài phút thôi," cậu chia sẻ. "Nhìn lại, cảm giác rất lâu ấy, nhưng trận đấu không như thế. Tinh thần em rất ổn định. Không tệ tí nào nếu so với trận ở Victory Shield, không tệ chút nào ! Em chỉ đợi, tập trung vào việc đưa bóng vào lưới.
Khi em làm được điều đó, cảm giác rất tuyệt vời. Không ai nghĩ chúng em sẽ giành chiến thắng."
Bàn thắng đó đến khi tiền đạo người Anh đang có phong độ tốt khi Ole Gunnar Solskjaer về Man United. Mùa hè năm ngoái, Solskjaer đã để Lukaku gia nhập Inter. Từ đó, Rashford đã ghi 19 bàn ở mùa 2019-2020 trước khi chấn thương lưng khiến cậu phải nghỉ ở giai đoạn giữa tháng 1. Việc ra sân thường xuyên thực sự giúp cậu rất nhiều. Rashford ở thời điểm đó được ra sân ở mọi trận đấu thuộc Premier League trước khi chấn thương khiến cậu phải ngồi ngoài.
"Thật khó có thể so sánh với các mùa khác ngoại trừ mùa dưới thời Van Gaal," cậu nói. "Em nghĩ đó là 18 trận mà em được ra sân thường xuyên, vì vậy ở quãng thời gian đó, em bắt được nhịp tốt hơn. Nếu để lỡ cơ hội, em cũng không quá lo, vì em tự tin rằng nếu em đươc trao cơ hội, em sẽ ghi bàn. Nếu em cứ thi đấu rồi lại nghỉ, em sẽ khó có thể bắt được nhịp. Nhưng em cũng học được nhiều ở khoảng thời gian đó."
Chỉ sau gần 4 năm kể từ ngày cậu ra sân lần đầu, Rashford đã thi đấu trận thứ 200 cho Man United, trận gặp Norwich City hồi tháng 1. Cậu đánh dấu dịp này bằng 2 bàn thắng ở phút 63 và 64 cho CLB. "Mọi thứ xảy ra nhanh quá chừng, em không biết rằng bóng lại gần khu vực góc thế," cậu chia sẻ.
4 ngày trước đó, cậu được đeo băng đội trưởng của Quỷ Đỏ lần đầu tiên trong trận bán kết lượt đi League Cup gặp Manchester City.
Rashford nhớ lại, "Thầy nói với em trước trận, em chẳng hề nghĩ tới điều ấy cơ, và đó chính là một trong những khoảnh khắc khác khiến em tự hào khi vào sân. Được đeo tấm băng đó là một điều em sẽ giữ mãi trong tâm trí mình. Hy vọng rằng em sẽ lại được làm điều đó trong tương lai."
Rashford đã đạt được rất nhiều xuyên suốt sự nghiệp của mình, thế nhưng cậu vẫn còn rất nhiều tham vọng cho tương lai.
"Em biết rằng em có thể làm nhiều hơn những gì đã thể hiện, thậm chí ở mùa này," cậu nói với FFT. "Nhưng không cần phải quá vội. Phải hiểu rằng mọi thứ sẽ đến. Khi gặp được thời điểm thích hợp, mọi thứ sẽ ăn nhập với nhau. Cứ tin vào quá trình đó cũng như bản thân. Nếu nhìn vào bản thân, ta có thể thấy rằng quãng thời gian đỉnh cao đó là lúc 26 tuổi. Đó là khi chúng ta cảm nhận rằng mình đã là một cầu thủ hoàn thiện. Cho đến lúc đó, chúng ta có thể học được rất nhiều điều."
Ở tuổi 26, cậu muốn ghi bàn nhiêu bàn một mùa ? "Có trời mới biết anh ơi...càng nhiều càng tốt !" cậu nói. "Quan trọng là đội bóng. Dù ghi 20 hay 30 bàn, chỉ có danh hiệu mới khiến chúng có ý nghĩa."
Rashford đã nhận được danh hiệu đầu tiên trong sự nghiệp của mình, cậu thậm chí quyết tâm dành được nhiều hơn thế. Kể cả khi vượt qua PSG ở Champions League, cậu vẫn không thể tiến sâu hơn. "Chúng em không giành được danh hiệu hay đến được trận chung kết," cậu chia sẻ. "Vậy nên trong tâm trí em, điều đó chẳng có mấy ý nghĩa."
"Ai cũng muốn giành danh hiệu," cậu thêm vào. "Đội bóng thành công và giành được danh hiệu, đấy là những mối quan tâm chính của em." Điều đó bao gồm giành được Premier League, sau đó ? "100%. Đó là điều mà chúng em cùng chia sẻ với NHM Man United: lấy lại những khoảnh khắc đó."
Khi được đề nghị miêu tả giấc mơ cho 10 năm sau đó, Rashford nói rằng cậu đang suy nghĩ đến những điều lớn lao.
"Giành được World Cup, sau đó giành được Champions League với Man United," là câu trả lời cậu ấy . Cậu đã được trải qua cảm giác dành được Champions League khi theo dõi thần tượng Cristiano Ronaldo nâng cao danh hiệu này với Real Madrid trên sân Cardiff 3 năm trước.
"Chúng em cần phải thể hiện rằng chúng em có thể tiếp nối các đàn anh. Bóng đá đã thay đổi rất nhiều, vì vậy mọi thứ khó có thể như trước, nhưng chúng em biết rằng CLB có thể làm được điều đó. Khá khó khăn, nhưng đây là giai đoạn chuyển giao. Chừng nào chúng em còn tập trung, chúng em sẽ cải thiện được."
Dù Rashford có giành được Champions League hay không, cậu vẫn có thể trở thành huyền thoại trong những năm sau đó.
"Đó luôn là mục tiêu chính," cậu khẳng định. "Khi được lớn lên cùng rất nhiều huyền thoại Man United, dần dà nó sẽ trở thành giấc mơ của anh. Khi mơ được thi đấu cho Man United, ta không chỉ mới tới việc được ra sân lần đầu mà mơ được như Beckham, Scholes hay Giggs. Đó chính là giấc mơ của những khóa sinh của học viên."
Wayne Rooney không phải khóa sinh của học viện, nhưng Rashford luôn mơ ước được như anh ấy. Cầu thủ 22 tuổi vẫn cần rất nhiều thời gian trước khi phá được kỷ lục 253 bàn thắng của anh, nhưng trong 20 năm kế tiếp, rõ ràng mọi thứ không khó với một cầu thủ có tiềm năng như Rashford.
"Em không biết nữa," cậu nói. "Em không tập trung quá nhiều vào điều đó. Nếu thi đấu tốt nhất có thể, mọi thứ đều có thể xảy ra. Tuy vậy, chẳng vui vẻ gì khi phá được kỷ lục mà đội lại không có danh hiệu. Em không cần đạt được kỷ lục, điều quan trọng là giành được danh hiệu, giành được nhiều thứ để có thể tự hào, điều đó mới quan trọng
Cậu cũng thể hiện tinh thần đó ở cấp độ ĐTQG. Cậu đã thi đấu 12 trận trong quãng thời gian 13 tháng đã qua, trở thành cầu thủ trẻ nhất của ĐTQG Anh có được 50 trận cho Tam Sư, một kỷ lục khác của Rooney. Đây thực sự là tin vui cho Rashford.
"Anh thấy đấy, nhiều người nói những điều này với em, nhưng đó không phải là điều mà em biết ngay được," cậu nói.
"Nhưng giờ thì em biết rồi ! Mọi thứ diễn ra quá nhanh ở ĐT Anh. Có một giải đấu diễn ra, và thế là em được ra sân 10 lần. Mọi thứ cần phải tiếp tục diễn ra."
Vậy, Peter Shilton không cần phải lo lắng việc kỷ lục 125 lần ra sân của ông bị đe dọa ?
"Không !" Rashford trả lời bằng một nụ cười. "Khó lắm. Anh phải có được cơ hội tốt. Chừng nào còn khỏe, thi đấu tốt cho CLB và được lựa chọn, chẳng ai biết được cả."
Nhưng điều cậu biết rõ đó là ĐT Anh thời điểm hiện tại có thể đạt được thành công trong những năm tiếp theo. "Bọn em chắc chắn phải giành được danh hiệu, ít nhất là một cái," cậu nói. "Nếu chúng em không giành được, em sẽ thấy rất thất vọng, vì em tin vào HLV, tin vào các cầu thủ. Cảm giác đây chính là thời điểm thích hợp để giành được danh hiệu nào đó. Chúng em sẽ cố hết sức ở Euro. Nếu chúng em có thể trình diễn thứ bóng đá tốt nhất của mình thì có giành danh hiệu có gì khó đâu ? Đó thực sự sẽ là khoảnh khắc tuyệt nhất trong sự nghiệp của em."
Dù mới thi đấu chuyên nghiệp được 4 năm, nhưng Rashford đã có được rất nhiều khoảnh khắc đặc biệt. Cậu tin rằng mình có thể, vì vậy cậu ấy đã thực hiện được. Trong những năm kế tiếp, chắc chắn cậu sẽ có nhiều dự định cần phải hoàn thành.
Lược dịch từ bài phỏng vấn được thực hiện bởi tác giả Chris Flanagan cho tạp chí FourFourTwo.
Ở mỗi đội bóng trước đây, HLV Arne Slot luôn có một “số 9” biết cách ghi ít nhất 20 bàn/mùa. Còn tại Liverpool bây giờ, ông dường như vẫn chưa dứt khoát chọn được ai giữa Diogo Jota và Darwin Nunez làm “số 9”.
12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.
Với một vị trí đã vừa vặn, ở độ tuổi lẽ ra là chín nhất và thật nhiều kinh nghiệm - chính xác là thấm đòn trước cuộc đời, tin rằng, Hải sẵn sàng đón nhận các thử thách tiếp theo…
Đây là một kỹ năng mà Lamine Yamal đang nâng tầm thành một nghệ thuật – và là một lý do khác khiến tài năng trẻ 17 tuổi này trở thành một trong những cầu thủ thú vị nhất làng bóng đá thế giới.
Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.