Nhà Lewis cần phải quyết định họ muốn trở thành kiểu ông chủ nào. Bởi ngay lúc này, Tottenham không có văn hóa, cũng chẳng có tầm nhìn để thoát khỏi vũng lầy.
![]() |
Tottenham Hotspur rốt cuộc là cái gì? Đó là câu hỏi mà nhà Lewis phải trả lời và phải định nghĩa khi họ cố gắng tìm đường thoát khỏi cái hố đã được đào từ trước khi huấn luyện viên Thomas Frank đặt chân đến câu lạc bộ.
Cựu chủ tịch Daniel Levy đã để lại một sân vận động hiện đại hàng đầu và một trong những sân tập tiên tiến nhất xứ sở sương mù. Thậm chí, trong phòng truyền thống bám bụi, đã có một chiếc cúp xuất hiện vào thời điểm Levy buộc phải rời đi.
Nhưng từ thời Levy cho đến hiện tại, Tottenham vẫn là câu lạc bộ vô hồn, không có văn hóa rõ ràng.
Di sản hỗn loạn
Rõ ràng, gia đình Lewis là những người có lỗi lớn nhất. Họ đã để mặc Levy điều hành Tottenham theo bất cứ cách nào ông ta muốn trong hơn hai thập kỷ, vì vậy họ phải hiểu rõ mình đang tiếp quản mớ hỗn độn lớn như thế nào.
![]() |
Giờ đây, thế hệ mới của gia đình Lewis, những cổ đông lớn nhất của Tottenham, phải quyết định xem họ sẽ là kiểu ông chủ nào và Tottenham sẽ đại diện cho điều gì. Khẩu hiệu mà họ ưu tiên, "thành công thể thao bền vững", nghe có vẻ ấn tượng, nhưng với những cổ động viên đã quá ngán ngẩm cảnh lịch sử lặp lại, nó nghe rất sáo rỗng và hời hợt.
Tottenham vừa trải qua trận thua muối mặt trước Nottingham và câu lạc bộ phải lên tiếng xin lỗi người hâm mộ. Tuy nhiên, nhiều người hiểu rằng, việc sa thải Thomas Frank chắc chắn không phải liều thuốc để cứu rỗi đội bóng này. Những vấn đề tại Tottenham nằm sâu hơn nhiều so với Thomas Frank và chúng không hề tan biến sau sự ra đi của Levy.
Dù Tottenham có thể không còn bị kìm kẹp bởi sự hoang tưởng như thời Levy còn tại vị, nhưng những vết sẹo vẫn còn đó. Những thay đổi khổng lồ từ thượng tầng xuống hạ tầng đồng nghĩa với việc câu lạc bộ sẽ mất rất nhiều thời gian để thiết lập một văn hóa từ con số không.
“Quyền lực đen” và sự mất kết nối người hâm mộ
Mauricio Pochettino từng xây dựng được văn hóa đoàn kết và tinh thần trách nhiệm trong một thời gian dài. Nhưng tất cả đã bị đập tan khi Levy quyết định bảo vệ một nhóm cầu thủ đã qua thời đỉnh cao và phớt lờ hoàn toàn cảm xúc của người hâm mộ bằng việc sa thải vị chiến lược gia được yêu mến nhất kỷ nguyên Premier League của Tottenham.
Chẳng trách tại sao một cầu thủ như Pedro Porro lại cảm thấy mình đủ quyền lực để chia rẽ cổ động viên, khi tuyên bố chỉ dành "tình yêu" cho những "CĐV chân chính" sau trận thua Fulham trên sân nhà. Chính Porro cũng góp phần "tiễn" Antonio Conte và cả Ange Postecoglou ra đường.
![]() |
Đó cũng là lý do Micky van de Ven và Djed Spence lại phớt lờ Thomas Frank khi ông muốn họ vỗ tay tri ân khán giả sau trận thua Chelsea. Bởi lẽ, dưới thời Levy, các cầu thủ luôn thắng trong các cuộc chiến hậu trường, bất chấp việc họ thường xuyên thất bại trên sân cỏ.
Và cũng chỉ ít tuần sau cuộc nói chuyện riêng với Thomas Frank, Djed Spence lại khiến huấn luyện viên của mình phải trả lời báo chí về thái độ vùng vằng khi bị thay ra tại City Ground, trong trận thua Nottingham.
Những cầu thủ Tottenham đến rồi đi, nhưng họ đều dễ dàng nhận ra sự mất kết nối giữa người hâm mộ và đội hình hiện tại. Đó là hệ quả của nhiều năm bất mãn dồn nén vì thiếu thành công trên sân và giá vé vẫn cao ngất ngưởng.
Tất nhiên, vẫn có những ngoại lệ như Harry Kane hay Son Heung-min, những người đã thiết lập các tiêu chuẩn rất riêng giữa sự hỗn loạn của đội bóng. Cristian Romero cũng đã cho thấy tố chất thủ lĩnh trong trận hòa ngược dòng trước Newcastle, nhưng một cánh én không thể làm nên mùa xuân, một người không thể kết nối lại toàn bộ đội hình với các cổ động viên.
Bài học từ Arsenal
Daniel Levy từng nghĩ những việc mang về những huấn luyện viên như Conte hay Mourinho có thể đảm bảo danh hiệu mà không cần xây dựng nền móng vững chắc. Nhưng đáng tiếc cho cả Tottenham và Levy, phép màu hiếm khi xảy ra trong bóng đá và nó không đến với họ. Ông cũng chứng minh chiến thắng không phải là tất cả khi đã quyết định sa thải Postecoglou trước cả khi Tottenham nâng cao chiếc cúp Europa League.
Nếu không tìm được vật tế thần trên băng ghế chỉ đạo, giới chủ Tottenham sẽ tìm ở nơi khác, miễn là có người để đổ lỗi cho thất bại của đội bóng.
Theo The Telegraph, nếu hỏi các cựu nhân viên Tottenham, họ đều sẽ nói rằng, ngoại trừ vài năm ngắn ngủi hứa hẹn thay đổi, Spurs đã là một câu lạc bộ vô hồn suốt một thời gian dài. Nhiều người đã ra đi sẽ cho rằng, quyết định rời bỏ Tottenham là điều tốt đẹp nhất từng xảy ra với họ. Thậm chí, có người coi việc gia nhập Tottenham là sai lầm lớn nhất sự nghiệp. Hiếm ai nhìn lại thời gian ở Tottenham với sự luyến tiếc chân thành.
Nhiều đời huấn luyện viên Tottenham đã phát điên khi thấy các cựu cầu thủ - giờ là bình luận viên - chọn cách tấn công và chỉ trích đội bóng cũ thay vì bảo vệ. Nhưng thay vì tức giận, có lẽ Tottenham nên tự hỏi "tại sao?".
Câu trả lời, rất có thể, lại nằm ở "văn hóa".
![]() |
Tân Giám đốc Điều hành Vinai Venkatesham ít nhiều đã từng trải qua chuyện này khi làm việc ở Arsenal. Pháo Thủ từng vô cùng bất ổn trong những năm cuối triều đại Wenger và giai đoạn chuyển giao giữa các huấn luyện viên mới.
Không ít cổ động viên Arsenal giờ đây đã cảm thấy hối hận vì từng biểu tình chống lại nhà Kroenke và đòi sa thải Mikel Arteta, trước khi đội bóng này hình thành bản sắc văn hóa rõ ràng và có quả tốt trên sân cỏ.
Mikel Arteta đã được trao quyền lực tối thượng để đập tan "quyền lực đen" tại Emirates, thẳng tay loại bỏ những “cừu đen” như Mesut Ozil, Pierre-Emerick Aubameyang và Matteo Guendouzi. Câu lạc bộ đã gửi đi thông điệp đanh thép tới cầu thủ và người hâm mộ: Huấn luyện viên trưởng là người đứng đầu và nắm quyền kiểm soát thực sự.
Bản thân Thomas Frank từng áp dụng chính sách "không chứa chấp những kẻ gây rối" (no d---head policy) tại đội bóng cũ Brentford. Nhưng liệu ông có thể làm vậy ở Tottenham hay không? Nó sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào gia đình Lewis và Venkatesham.
Theo Telegraph




Tottenham
