Ross Barkley: Dấu hiệu hồi sinh nơi vùng đất mới Stamford Bridge

Tác giả CG - Chủ Nhật 04/11/2018 17:42(GMT+7)

Chuyển tới Chelsea vào tháng Một giúp anh thoát khỏi những áp lực đè nặng để được là chính mình. Và anh đã thể hiện điều đó trong cuộc đối đầu với Southampton ở vòng 8 trước khi lên tập trung đội tuyển quốc gia.

Dưới sự dẫn dắt của Maurizio Sarri, Ross Barkley dường như đã tìm lại được chính mình và sẽ phát huy hết tiềm năng vốn có.
Ross Barkley: Dấu hiệu hồi sinh nơi vùng đất mới Stamford Bridge
Hoàn toàn dễ hiểu khi phần lớn mùa giải trước, Antonio Conte lại tỏ ra phiền muộn. Ông rất muốn tiếp tục xây dựng đội hình dựa trên thành công của mùa giải 2016/2017 thế nhưng ban lãnh đạo lại hài lòng quá sớm và chỉ mang về Danny Drinkwater. Tuy nhiên cựu tiền vệ Leicester City không phải người báo hiệu “ngày tàn” của chiến lược gia Italia mà chính là bản hợp đồng mang tên Ross Barkley.
Đó là một thương vụ chuyển nhượng kỳ lạ. Trong sơ đồ 3-4-3 hay 3-5-2 của Conte hoàn toàn không có vị trí nào phù hợp cho Barkley. Điểm yếu của tiền vệ người Anh là khả năng đưa ra quyết định và ý thức chiến thuật. Dù vậy, Barkley lại cho thấy anh đang thi đấu khá tốt trong hàng tiền vệ mà Sarri bố trí nhờ khả năng cầm bóng cũng như gây khó khăn cho đối phương bằng kỹ thuật và sức mạnh. Khi Barkley cập bến Stamford Bridge vào tháng Một vừa qua, có lẽ Conte đủ thông minh để nhận ra rằng Chelsea mang tiền vệ này về cho người kế nhiệm.

Và hàng tiền vệ của Chelsea dưới thời Sarri đang thi đấu hiệu quả nhất nhì Premier League cho tới lúc này. Ở đó có một Jorginho thông minh đóng vai trò regista và N’Golo Kante trở thành cầu thủ số 8 đầy mạnh mẽ. Với vị trí tiền vệ lệch trái, Sarri thường bố trí Mateo Kovacic, người khá ăn ý với Eden Hazard. Thời điểm này tiền vệ người Croatia đang là sự lựa chọn số một nhưng với 2 pha lập công mà Barkley vừa ghi được ở 2 vòng vừa qua, mọi chuyện có thể thay đổi.
Đầu tháng này, cựu cầu thủ Everton đã lên báo và chia sẻ rằng giá như trước đây nhận được những sự chỉ dạy chi tiết, tận tình như anh đang được Sarri truyền dạy. Có lẽ người hâm mộ Everton không thể không cảm thấy phẫn nộ với những bình luận đó. 
Nhưng nếu mọi người nghe thấy Nathaniel Chalobah nói về sự dạy dỗ của Sarri dành cho mình trong quãng thời gian được cho mượn tại Napoli thì chúng ta sẽ hiểu những gì Barkley nói để ngợi ca chiến lược gia Italia nhiều hơn là một “cú tát” vào ban huấn luyện Everton. Và không chỉ tuân thủ chiến thuật, anh tỏ ra cực kỳ mạnh mẽ đặc biệt trong giai đoạn trước mùa giải. Do đó, các đồng đội đã gắn thẻ John Cena, một đô vật chuyên nghiệp nổi tiếng, trong những tấm ảnh của anh trên mạng xã hội.

Toàn bộ thời gian dành cho việc học hỏi dưới sự hướng dẫn của Sarri và tập gym bắt đầu phát huy tác dụng khi Barkley đã được gọi lên đội tuyển Anh và thi đấu tại Nations League. Đa số các trang báo khi đề cập tới đội hình của Gareth Southgate trước các trận đấu đều tập trung vào vài nhân tố mới trẻ trung như Jadon Sancho và Mason Mount nhưng sự trở lại của Barkley mới thực sự đáng chú ý. Tiền vệ 24 tuổi đã không khoác áo Tam sư kể từ năm 2016 và khoảng thời gian đó quả thật đáng thất vọng với người từng được mệnh danh là Paul Gascoigne mới.
Kỹ thuật cùng những pha dốc bóng mạnh mẽ của anh từng khiến người hâm mộ vô cùng phấn khích khi anh bắt đầu bước ra ánh sáng vào năm 2013 lúc chưa đầy 20. Khi đó, anh giành danh hiệu Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất năm của Everton và được gọi lên đội tuyển Anh. Tuy nhiên, khi phong độ của “Kẹo bơ” sa sút trong những mùa giải tiếp theo thì phong độ của Barkley cũng theo đó đi xuống. 
Trở thành niềm hy vọng của đội bóng từ thuở ấu thơ thế nhưng với Barkley nó lại là gánh nặng quá lớn. 22 lần lên tập trung đội tuyển Anh trong khoảng thời gian này hóa ra mới chính là một sự nghỉ ngơi để anh cởi bỏ áp lực. Chuyển tới Chelsea vào tháng Một giúp anh thoát khỏi những áp lực đè nặng để được là chính mình. Và anh đã thể hiện điều đó trong cuộc đối đầu với Southampton ở vòng 8 trước khi lên tập trung đội tuyển quốc gia.

Barkley ra sân và đá tiền vệ lệch trái. Anh nhanh chóng thể hiện dấu ấn khi tham gia vào lối chơi và chế ngự Pierre-Emile Hojbjerg để Chelsea thiếp lập thế áp đảo bên phần sân của Southampton. Một điều mà Barkley có còn Kovacic thì không chính là sự nguy hiểm trong những pha không chiến ở các tình huống phạt góc; anh đã có hai cú đánh đầu rất nguy hiểm trong hiệp 1. 
Ngoài ra, cầu thủ người Anh cũng dứt điểm tốt hơn so với người đồng đội tới từ Croatia. Kovacic chưa bao giờ là một người ghi nhiều bàn thắng, bằng chứng là anh mới chỉ có 3 pha lập công kể từ đâu mùa giải 2015/2016. Trong khi đó cùng giai đoạn này, Barkley ghi tới 19 bàn. Nhưng chúng ta sẽ nói về khả năng ghi bàn của cựu cầu thủ Everton sau.
Điểm mạnh thể lực của Barkley được thể hiện ngay trong vòng 30 phút. “The Saints” đã cố gắng để triển khai bóng từ tuyến dưới, nhận ra điều này, Barkley nhanh chóng dâng cao, áp sát và gây sức ép lên Hojbjerg. Anh cướp bóng, ngẩng đầu nhìn đồng đội, nhận ra Hazard đang băng lên rất hợp lý và… 1-0 cho Chelsea.
Đó là một đòn giáng mạnh mẽ với người hâm mộ đội bóng chủ sân St. Mary’s. Chỉ vài phút trước đó, Danny Ings đã bỏ lỡ một cơ hội vàng sau quả tạt của Ryan Bertrand. Các cổ động viên có mặt trên sân đã liên tục hò hét để thúc giục tiền đạo của họ. Sau bàn thắng mở tỷ số của Hazard, Manolo Gabbiadini, người trông giống nhân vật Rafi trong bộ phim sitcom The League hơn là cầu thủ chuyên nghiệp, đã thử thách thủ thành Kepa đến hai lần.
Tuy nhiên, nếu khoảng cách 1 bàn trong hiệp 1 là chưa đủ an toàn thì Barkley đã khiến cổ động viên Chelsea có thể tự tin hơn với pha lập công ở phút 56 bằng một tình huống dàn xếp đá phạt rất hay. Anh và Willian đứng trước quả đá phạt ở khoảng cách 32m.

Tuy nhiên sau khi cả hai thống nhất cầu thủ người Brazil sẽ là ngược thực hiện, Barkley chạy đến đứng cạnh hàng rào. Nhưng thay vì chen lấn với đối thủ thì anh lại đi vào vị trí việt vị. Pha di chuyển của anh phát huy tác dụng khi cú đá của Willian đưa bóng tới cột xa và Olivier Giroud vô lê vào trong để Barkley (hoàn toàn không việt vị) đệm bóng vào khung thành. Đó là bàn thắng đầu tiên của cầu thủ 24 tuổi cho Chelsea.

Trong khi đó, các con số thống kê sau trận chỉ ra Southampton có tới 15 cú dứt điểm, 6 trong số đó là trúng đích. Nếu các chân sút của họ cải thiện được khả năng kết thúc tình huống của mình thì có lẽ Chelsea đã không thể mang về trọn vẹn 3 điểm. Tuy nhiên, Ross Barkley đã góp phần kết liễu hy vọng đó của Southampton bằng bàn nâng tỷ số lên 2-0 trước khi Alvaro Morata ấn định chiến thắng với pha lập công ở phút 90+3 sau 31 đường chuyền.
Còn bàn thắng thứ hai của Barkley trong mùa giải này đến trong cuộc tiếp đón Manchester United. Sau khi để đối phương dẫn trước, Quỷ đỏ đã dẫn ngược lại nhờ cú đúp của Anthony Martial. Tưởng như 3 điểm sẽ theo thầy trò Jose Mourinho về Manchester thì Barkley, người vào thay Kovacic ở phút 69, ghi bàn gỡ hòa ở phút 90+6. Đó không phải một pha dứt điểm quá đặc biệt mà cũng chỉ giống như bàn thắng mà anh ghi vào lưới Southampton, một tình huống xuất hiện đúng lúc đúng chỗ để đệm bóng vào khung thành sau những nỗ lực của đồng đội.
Thế nhưng đó chính là chìa khóa cho sự hồi sinh của Barkley. Anh không cần phải là Paul Gascoigne mới hay người hùng của một vùng đất nào đó để rồi biến chúng thành gánh nặng cho đội. Đơn giản, anh chỉ cần xuất hiện đúng chỗ vào đúng thời điểm mà thôi.
Dịch từ bài viết “Chelsea’s lucky jackpot: The resurgence of Ross Barkley” của tác giả Joel Slagle trên Football Paradise

CG (TTVN)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.