Khi nói về World Cup, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là sơn.
Những thùng sơn nhỏ, màu vàng và xanh lá cây.
Đó là những sắc màu tươi sáng nhất mà bạn có thể tưởng tượng.
GIẤC MƠ TỪ NHỮNG BỨC TRANH SƠN TƯỜNG
Tại Brazil, công việc truyền thống này luôn được duy trì cứ mỗi 4 năm một lần, ngay trước thềm World Cup. Mọi người đều bước ra đường và cùng nhau sơn lại các con phố trong thị trấn của mình. Đây chính là một cuộc thi xem ai sẽ hoàn thành những bức tranh sơn tường hay trên vỉa hè đẹp nhất. VCK World Cup 1982, cũng giống như tất cả mọi đứa trẻ ở quê hương mình, tôi bước ra ngoài và sơn lại đường phố bên cạnh những cậu bé cùng trang lứa khác. Mọi người trong thị trấn của tôi, ai cũng hào hứng tham gia vào công việc. Để rồi, những bức tranh sơn tường cứ thế xuất hiện trên khắp mọi nơi… bằng tất cả các màu sắc và thiết kế đa dạng, từ quốc kỳ Brazil cho đến những cầu thủ trong ĐTQG.
Sau khi chúng tôi hoàn thành công việc vẽ tranh, thì một người hàng xóm già, ông Renato, đã mời mọi người về nhà ông để xem các trận đấu. Tôi không nhớ quá nhiều về ông ấy, một người với vẻ ngoài thực sự to lớn khi tôi vẫn còn nhỏ. Ông Renato nghỉ hưu từ lực lượng đặc nhiệm Không quân, hay một thứ gì đại loại như vậy và ông ấy đã mua cho chúng tôi tất cả khoai tây chiên và nước ngọt. Vào thời điểm ấy, đó có lẽ là một việc làm vĩ đại, bởi chúng tôi chẳng mấy khi được ăn những loại thức ăn thế này. Mọi thứ thực ra đều hết sức đơn giản và nhỏ bé nhưng lại trở thành điều vô cùng đặc biệt hằn sâu trong tâm trí của một đứa trẻ… khoai tây chiên và soda, ngồi cùng với lũ bạn ngay phía trước màn hình TV xem bóng đá… rồi nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp.
Tôi lớn lên từ Bento Ribeiro, một khu ngoại ô phía bắc Rio de Janeiro. Đây là nơi mà phần lớn người dân đều có cuộc sống dưới mức trung lưu một chút. Bento Ribeiro không có những khu nhà ổ chuột hay bất kỳ thứ gì tương tự, cũng không có những mái nhà lụp xụp liền kề nhau mà bạn vẫn thường thấy trên truyền hình. Chỉ đơn giản là… nhà thôi. Và cũng chẳng có ngày nào là bóng đá không trở thành chủ đề chiếm trọn tâm trí mọi người.
Thành thật mà nói, tôi đã nhìn thấy cuộc sống của mình xoay quanh bóng đá khi tôi mới 5 tuổi. Tôi không biết phải giải thích như thế nào, nhưng tôi cảm thấy mình đã kết nối với môn thể thao này ngay lập tức. Cứ như thể bóng đá tồn tại trong tôi vậy. Thật quá dễ dàng để nói những điều này khi bạn còn trẻ, rằng: “Tôi muốn trở thành một cầu thủ bóng đá”. Nhưng kỳ thực, cũng giống như một cậu nhóc, bạn còn chẳng biết điều đó thực sự có ý nghĩa gì. Bạn chẳng thể nào hiểu được sự to lớn hay tầm quan trọng của những khái niệm như vậy. Một đứa trẻ, dường như chỉ biết mơ mộng.
Khi tôi 5 tuổi, chắc chắn tôi cũng không thể nào hiểu được mọi thứ thực sự ra sao, kể cả việc tôi nhúng bàn chải của mình và sơn lên một bức tranh tường. Tôi không hề biết bóng đá sắp đưa tôi tới đâu, trong cái thời khắc mà những giọt sơn xanh rơi vào cổ tay áo mình, bên cạnh những cậu bạn đường phố. Lúc này, một bức chân dung mới của Zico đang ngắm nhìn chúng tôi.
Tôi không biết mọi thứ rồi sẽ thay đổi nhanh chóng ra sao. Làm thế nào mà một giấc mơ lại trở thành cuộc sống chỉ trong thoáng chốc.
Chính bởi vậy, ngay vào lúc đó, tôi vẫn chỉ là một cậu bé giống như bao đứa trẻ khác trong thị trấn, biết đến bóng đá một cách đơn giản. Nhưng tôi luôn chơi bóng ở mọi lúc mọi nơi.
Có lẽ, đây cũng điểm khiến tôi trở nên khác biệt so với tất cả những đứa trẻ khác tại Brazil muốn trở thành cầu thủ. Tôi không chỉ mơ ước sẽ được trở thành kẻ vĩ đại nhất mà còn thực sự tin tưởng vào giấc mơ ấy. Tôi luôn nghĩ rằng mình có thể trở thành một trong những cầu thủ xuất chúng nhất, một kẻ viết nên lịch sử.
Mỗi lần nghĩ về nó, tôi lại cảm thấy buồn cười vì tôi không hề biết giấc mơ của mình đã bắt đầu từ lúc nào. Nó dường như là cuộc sống của tôi, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên tôi đá vào một quả bóng.
“DADADO” VÀ VƯỜN CÂY SAU NHÀ
Tôi thậm chí còn chẳng nhớ gì về trận đấu của Flamengo trong lần đầu tiên được bố dẫn đến sân Maracana để xem bóng đá. Thật kỳ lạ phải không? Nhưng điều duy nhất mà tôi có thể nói về nó bây giờ là so sánh những ký ức khi ấy với việc… đi bộ. Hãy thử hình dung rằng, bạn có thể đi bộ hoặc không phải lúc nào cũng cần làm việc đó nhưng bạn vẫn thừa hiểu rằng cuộc sống của chúng ta không thể nào không đi bộ được. Đối với cuộc sống của tôi, bóng đá cũng hoàn toàn tự nhiên như vậy.
Ngay cả biệt danh đầu tiên của tôi cũng xuất hiện từ một thời điểm mà tôi không thể nào nhớ rõ.
Bất cứ khi nào tôi ghi bàn đánh bại hai anh trai của mình, họ đều hét lên: “Dadadoooooo!”
Khi còn nhỏ, tôi thường gặp rắc rối khi phát âm Ronaldo. Do đó, cái tên gần tương tự “Dadado” đã được lựa chọn để thay thế.
Mỗi khi các anh em của tôi chán chơi bóng rồi bỏ vào trong nhà, tôi sẽ ở lại cùng với quả bóng của mình, lặng lẽ đá đi đá lại nó, bằng chân trái, chân phải rồi lại chân trái… Tôi yêu khoảng sân mà mình thường chơi bóng. Chúng tôi không có một ngôi nhà thật rộng và trong phần lớn thời gian, tôi đều phải ngủ trên ghế. Nhưng điều tuyệt vời nhất là ngôi nhà vẫn còn một khoảng sân phía sau. Và đó cũng chính là tất cả những gì mà tôi cần: không gian để chơi bóng đá. Ngôi nhà của chúng tôi được bao quanh bởi khá nhiều loại cây ăn quả, như cây ổi, cây xoài, hay jabuticabas (nho thân gỗ, nho đất)… Bởi thế, nên sau khi các anh em bỏ vào nhà nghỉ ngơi, tôi sẽ tiếp tục dẫn bóng qua từng cái cây một.
Đó cũng là thời điểm mà tôi thường tự nghĩ về bản thân mình, rằng tôi sẽ trở thành cầu thủ bóng đá vĩ đại nhất từ trước tới nay.
Tôi nhìn thấy mọi cơ hội, tin tưởng đó là những bước tiến đưa mình trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Nó giống như mối đe dọa luôn đeo đẳng trong tâm trí tôi. Đương nhiên, tôi cũng chẳng thèm bận tâm đến bất cứ thứ gì khác, ví dụ như trường học, điều mà cha mẹ tôi vẫn mong muốn. Và rồi, chỉ sau năm đầu tiên chơi futsal, mọi việc đã bắt đầu đi đúng theo quỹ đạo của nó. Có thể một phần là tôi đã gặp may mắn, nhưng nhiều hơn thế chính là sự cống hiến. Tôi được luyện tập tại CLB Sao Cristovao ngay trong năm sau đó. Khi tôi 13 tuổi, nhiều đội bóng bắt đầu chú ý đến tôi. Về phần mình, tôi quyết định tới Belo Horizonte để khoác áo Cruzeiro. Năm 15 tuổi, lần đầu tiên tôi được triệu tập lên ĐTQG. Đúng một năm sau, tôi bắt đầu chơi chuyên nghiệp cho Cruzeiro.
Và cũng chỉ ngay năm sau đó, tôi đã có cơ hội được tham gia kỳ World Cup đầu tiên trong cuộc đời mình cùng với ĐT Brazil, đó là VCK World Cup 1994.
Giống như những gì tôi đã nói, mọi việc đều xảy ra quá nhanh.
BƯỚC NGOẶT WORLD CUP 1994
Nhiều khi tôi muốn mình phải giành được tất cả mọi thứ, vì vậy theo một cách nào đó, mỗi giây phút đều mang đến cho tôi những sự bất ngờ. Tôi cũng chẳng biết quá trình để trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp thực sự phải diễn ra như thế nào. Không hề có kế hoạch nào ở đây cả. Đôi lúc, tôi chỉ cảm thấy như thể mình đã vượt qua một chặng đường thật nhanh, từ một ngày vẫn còn đang chơi bóng tại trường học, tại khoảng sân phía sau nhà cho đến lúc được luyện tập cùng Bebeto.
Cuối cùng, VCK World Cup 1994 cũng đã đến.
Hãy để tôi nhớ về nó theo cách này. Đầu tiên, cần phải nói rằng Harvard là một thương hiệu tiếng tăm ở Hoa Kỳ, đúng không nào? Ok, vậy thì việc chơi cho đội bóng này cũng hết sức vinh dự. Đó là một chương trình giáo dục hàng đầu thế giới, không chỉ về cách thức chơi bóng. Tuy nhiên, làm thế nào để trở thành một cầu thủ xuất sắc? Làm thế nào để trở thành nhà vô địch World Cup?
Tôi đã không hề ra sân một phút trong suốt giải đấu trên đất Mỹ, nhưng tôi luôn theo dõi các trận đấu một cách miệt mài. Tôi ghi nhớ, thu thập tất cả những thông tin cần thiết và tôi biết rằng, một ngày nào đó tôi sẽ quay trở lại với World Cup.
Mùa Hè 1994 đã thay đổi cuộc đời và sự nghiệp của tôi.
Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi gặp Romario. Anh ấy chính xác là một người mà đến khi trưởng thành tôi luôn đặt ra hình mẫu về một tiền đạo chuẩn mực. Giữa anh ấy và Zico, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, họ chính là những gì thuộc về một cầu thủ, cả trong lẫn ngoài sân cỏ. Khi tôi đến với trại tập huấn vào mùa Hè năm ấy, Romario thường chú ý đến các cầu thủ trẻ, đặc biệt là tôi. Có thể vì chúng tôi đều là những tiền đạo, hoặc là anh ấy đã nhìn thấy những điểm chung giữa chúng tôi, về tinh thần cống hiến, cách chơi bóng hay một thứ gì đại loại như vậy, tôi cũng không rõ nữa. Nhưng nhiều lần sau các buổi tập, chúng tôi lại ngồi nói chuyện với nhau. Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy như thể anh ấy biết rõ những gì mà tôi từng trải qua, về con đường mà tôi lựa chọn. Đó là một quá trình tiến hóa về mặt tư duy, để tôi có thể nhận thức được mình sẽ phải làm gì tiếp theo, trước khi trở thành kẻ xuất sắc nhất trong số những người tốt nhất.
Romario nói rằng, tôi phải đến châu Âu.
Vào thời điểm ấy, Romario đang khoác áo Barca và từng chơi cho Ajax trước đó. Nghe thì hơi buồn cười nhưng đúng là chúng tôi toàn nói chuyện về thời tiết, về những sự thay đổi từ khi chơi bóng ở Brazil cho đến những SVĐ ngập tuyết tại Hà Lan.
Sự thay đổi lớn nhất trong tư duy, chính là tính cạnh tranh. Anh ấy đã nói với tôi về niềm vinh quang khi giành danh hiệu La Liga và việc được chơi trong trận chung kết Champions League. Và tôi nhanh chóng hiểu rằng, nếu muốn trở thành người giỏi nhất, tôi cũng cần phải đi theo con đường đó. Chính bởi vậy, tôi đã ký hợp đồng với PSV.
Lược dịch: https://www.theplayerstribune.com/ronaldo-brazil-the-life-of-dadado/
OLE