Romário: Hành trình của Quỷ lùn (P1)

Tác giả Nam Khánh - Thứ Hai 11/05/2020 09:18(GMT+7)

Những bàn thắng có thể xem là một minh chứng cho việc, Romário rất thích làm nhục các thủ môn. Trong những tình huống mà các tiền đạo khác sẽ chỉ đơn giản là dứt điểm ngay, thì ông sẽ chọn lừa bóng, lốp bóng, và đủ mọi “mánh” kỹ thuật khác. Cái cách mà quả bóng được đưa vào lưới, hoặc là cực kì nhanh-mạnh khiến thủ môn không kịp trở tay, hoặc là nhẹ nhàng đến mức khiến họ phải xấu hổ như muốn chui xuống đất.

Vào một ngày nọ tại đại bản doanh của đội tuyển quốc gia Brazil ở kỳ World Cup 1994 diễn ra trên đất Mỹ, vài cầu thủ đã xuất hiện ở một buổi tập không bắt buộc . Một ngày trước đó, Brazil đã đánh bại Mỹ với tỷ số 1-0 ở vòng 16 đội, vậy nên vào hôm nay, họ chỉ chủ yếu thực hiện một số động tác giãn cơ và các bài tập nhẹ. Tại một thời điểm, đã có người hỏi một nhà báo người Brazil rằng liệu có bao giờ Romário chịu tham gia vào những buổi tập kiểu này không. Romário khi đó 28 tuổi và đang đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp. Nhưng người nhà báo ấy chỉ cười to. 
 
 
“Ôi dào, Romário thậm chí còn bảo là chuyện tập luyện chỉ tổ tốn calories thôi đấy,” Ông nói. 
 
“Dù là một buổi tập bắt buộc hay không bắt buộc, Romário cũng chỉ làm những điều mà cậu ấy thích thôi.”
 
Mười tám tháng trước đó, Romário đã được triệu tập cho trận giao hữu với đội tuyển quốc gia Đức diễn ra ở Porto Alegre.

Sau khi bay một chuyến dài từ Eindhoven đến, ông đã phải ngồi ghế dự bị trong trận đấu này. “Tôi sẽ chả thèm đến đây nếu biết là mình sẽ không được ra sân đâu,” Romário nói – sau đó, Carlos Alberto Parreira đã quyết định loại ông ra khỏi đội. Nhưng như đã nói, Romário luôn làm những điều mà Romário thích. Rất nhanh chóng, người dân Brazil đã bắt đầu đồng loạt chỉ trích huấn luyện viên Parreira vì động thái loại bỏ ông. Khi Brazil để thua trước Bolivia tại La Paz ở trận đấu vòng loại thứ hai của họ, một áp lực khổng lồ đã đè nặng lên Parreira. Rốt cuộc, khi Brazil bước vào cuộc đối đầu với Uruguay với nhiệm vụ buộc phải thắng hoặc hòa thì mới có thể giành được tấm vé đi Mỹ, Parreira đã phải thỏa hiệp. Ông đành chấp nhận cầu cứu Romário.
 
“Tôi biết kiểu gì thì chuyện này cũng đến thôi mà,” Romário đắc ý. “Cứ yên tâm là tôi sẽ ‘đóng hòm’ cho bọn Uruguay thôi.”
 
Brazil đã giành chiến thắng với tỷ số 2-0, và Romário là người ghi cả hai bàn thắng đó. 
 
Hai pha lập công của Romário trước Uruguay
 
“Họ gọi tôi là vị cứu tinh của đất nước,” Romário nói. “Chuẩn không cần chỉnh luôn.”
 
Giờ đây, khi đã được quay trở lại với đội, Romário đã bắt đầu sử dụng thứ quyền lực mà ông sở hữu và hành xử như một “đại ca” trong phòng thay đồ. Khi Parreira phác thảo đội hình tham dự World Cup,  Romário đã yêu cầu ông phải thay thế Müller bằng người bạn thân Edmundo. Dĩ nhiên là Parreira đã phớt lờ cái đề nghị hống hách đó. Trên chuyến bay đến Mỹ, Bebeto đã lên máy bay trước và chọn lấy một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Romário vào sau và tỉnh bơ bảo: “Này, chỗ đó là của tớ nhé!” Dù cho vẫn còn rất nhiều chỗ trống khác, nhưng Bebeto vẫn phải chấp nhận nhường lại chỗ của mình cho Romário.
 
“Mọi tiền đạo đều là những kẻ ích kỷ, tự cao tự đại,” Romário khẳng định. “Phải như thế thì mới chơi hay được.”
 
Trên đất Mĩ, Romário đã đặt ra mục tiêu là chinh phục trái tim của mọi đồng bào. Brazil đã không thể giành được một chức vô địch World Cup nào trong suốt 24 năm. Vài tuần trước đó, Ayrton Senna đã qua đời trong một vụ tai nạn tại San Marino Grand Prix ở Imola. Brazil đang rất cần một người hùng mới. “Nếu tôi có thể đưa Brazil đến với chức vô địch World Cup thứ tư, tôi chắc chắn sẽ trở thành người thay thế vào vị trí đó,” Romário tuyên bố.
 
“Đây sẽ là kỳ World Cup của Romário,” Ông nói thêm 
 
Trong quá khứ, Romário đã từng rất kém duyên với các danh hiệu cấp đội tuyển quốc gia. Một chấn thương đầu gối đã khiến ông phải sớm chia tay kỳ World Cup 1990, năm mà Brazil đã bị loại bởi Argentina, và World Cup 1986 khi Telê Santana xem nhẹ tài năng của ông. Một năm trước đó, tại Youth World Cup diễn ra trên đất Nga, Romário đã bị “đuổi cổ” về nước vì hành vi tè bậy từ trên ban công của một khách sạn ở Moscow xuống. Brazil đã giành chức vô địch mà không có ông. 
 
Tuy nhiên, cũng vào năm đó, Romário đã có được màn debut sự nghiệp cầu thủ chuyên nghiệp trong màu áo Vasco De Vama, một bước tiến cực kì trọng đại đối với một cậu bé sinh ra ở một khu ổ chuột tại Rio de Janeiro. Ông và Vasco đã giành chức vô địch bang Carioca vào các năm 1987 và 1988. Tiếp đó, tại kỳ Thế Vận Hội 1988 diễn ra ở Seoul, ông chính là đầu tàu đã đưa Brazil lọt đến trận chung kết, nhưng rốt cuộc lại phải nhận lấy một thất bại đầy cay đắng sau một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục của Liên Xô. Tuy nhiên, Romário đã gây đủ ấn tượng để khiến PSV Eindhoven sẵn sàng chi ra 5 triệu Euro để chiêu mộ mình, vào thời điểm ấy, đó chính là con số cao nhất mà một câu lạc bộ châu Âu từng tiêu vào một cầu thủ người Brazil.
 
Mọi thiếu niên tuổi teen bình thường mới chân ướt chân ráo đến với trời Âu chắc hẳn đều sẽ phải chấp nhận “cúi đầu”, hành xử nhún nhường và “biết điều” trong phòng thay đồ của một nhà vô địch châu Âu. Nhưng nhân vật chính của chúng ta lại là Romário. “Nếu cậu ấy thấy tôi lo lắng nhiều hơn bình thường trước một trận đấu lớn, cậu ấy sẽ đến trước mặt tôi và nói: ‘Thầy cứ yên chí, em sẽ ghi bàn và chúng ta sẽ thắng thôi,’” Guus Hiddink kể lại. “Chuyện ‘khủng’ nhất ở đây là cứ 10 lần nói với tôi kiểu đó, thì sẽ có đến 8 lần là cậu ấy thực sự ghi bàn và chúng tôi thắng trận.”
 
Trong ba mùa giải đầu tiên thi đấu trên đất Hà Lan, Romário đều giành được ngôi vị vua phá lưới. Tiền đạo người Brazil chỉ cao khoảng 1.67m – biệt danh của ông, Baixinho, có nghĩa là “Gã lùn” – nhưng cặp bắp đùi to khỏe mà Romário sở hữu đã mang đến cho ông một sự bùng nổ mà hiếm hậu vệ nào có thể cản bước được. Thể hình của ông rất cứng cáp và có trọng tâm thấp; Johnette Howard của tờ Washington Post từng viết rằng, việc cố gắng lấy bóng khỏi chân Romário là bất khả thi. Trước cầu môn, tính cách tự tin của tiền đạo người Brazil đã mang đến cho ông một sự điềm tĩnh đến đáng kinh ngạc. “Cậu ấy rất lười di chuyển dạt sang hai bên cánh,” Parreira nhận định. “Nhưng ở bên trong vòng cấm, cậu ấy là một ông vua.”
 
Trong sáu năm gắn bó với PSV, Romário đã ghi được đến 165 bàn sau 167 trận thi đấu. Rất nhiều trong số đó là những pha lập công thuộc hàng kinh điển. Trong cuộc đối đầu với A.C Milan ở vòng bảng European Cup 1992/1993, ông đã nhận đường chuyền của đồng đội khi đang bị đeo bám bởi Paolo Maldini, tâng quả bóng lên, đỡ nó bằng đầu gối phải, xoay người và tung ra một cú sút làm tung nóc lưới đối phương. Đó chính là bàn thua duy nhất mà Milan phải nhận ở vòng bảng năm ấy. 
 
Màn trình diễn của Romário trước Milan tại European Cup 1992/1993
 
Romário cũng từng hành hạ Steaua Bucharest tại vòng 16 đội của European Cup mùa giải 1989/1990.  PSV đã để thua trong trận lượt đi với tỷ số 1-0 và tiếp tục bị dẫn trước 1-0 trong trận lượt về, nhưng ngay sau đó Romário đã lập một cú hattrick. Trong pha lập công cuối cùng của ngày hôm ấy, ông đã lừa bóng qua một hậu vệ, sau đó sử dụng động tác giả để tiếp tục vượt qua một hậu vệ khác và thủ môn cùng một lúc, trước khi dứt điểm. Trong pha bóng ấy, vì đinh ninh rằng Romário sẽ sút trong tình huống sử dụng động tác giả của ông, ngay cả camera phía sau khung thành cũng bị đánh lừa và hướng máy vào trong lưới. Bàn thắng mãn nhãn ấy đã giúp PSV hoàn tất cuộc lội ngược dòng của họ, giành chiến thắng trước đối phương với tỷ số 5-1. Rob Smith của tờ The Guardian đã ca tụng pha lập công đó là “The bit on top of the bit on top of the cherry on the icing on the cake” (đỉnh của phần cuống quả cherry trên một lớp kem trên một chiếc bánh” – hay nói ngắn gọn là “đỉnh của đỉnh.”
 
Màn lội ngược dòng của PSV trước Steaua Bucharest ở European Cup mùa giải 1989/1990
 
Những bàn thắng kiểu đó có thể xem là một minh chứng cho việc, Romário rất thích làm nhục các thủ môn. Trong những tình huống mà các tiền đạo khác sẽ chỉ đơn giản là dứt điểm ngay, thì ông sẽ chọn lừa bóng, lốp bóng, và đủ mọi “mánh” kỹ thuật khác. Cái cách mà quả bóng được đưa vào lưới, hoặc là cực kì nhanh-mạnh khiến thủ môn không kịp trở tay, hoặc là nhẹ nhàng đến mức khiến họ phải xấu hổ như muốn chui xuống đất. Có lẽ chính cái thú vui đó là một phần của những gì đã tạo nên sự hiệu quả của Romário. Khi được hỏi về bí quyết đã giúp mình có được một sự nghiệp thành công rực rỡ, ông đã trả lời: “Tôi luôn căm ghét bọn thủ môn!”
 
Năm 1993, Romário đã gia nhập Barcelona, vào giai đoạn ấy, “Dream Team” của Johan Cruyff đã giành được ba chức vô địch quốc gia liên tiếp, nhưng Cruyff vẫn nghĩ rằng, ông đang có quá nhiều “những cậu trai ngoan” trong đội hình. Ngay trong trận debut của mình, Romário đã lập một cú hattrick. Ông đã hai lần xé toang hàng phòng ngự của Real Sociedad, sau đó ghi bàn thắng thứ ba bằng cách lao về phía khung thành, đỡ lấy đường chuyền dài của đồng đội và, từ khoảng cách 20 yard, tung ra một pha “lốp volley” đưa bóng vào lưới. Khi thủ môn ngã sõng soài trên sân vì một tình huống cản phá vô vọng, Romário đã ăn mừng với một cánh tay giơ lên và chạy bộ nhẹ nhàng.
 
Cú hattrick vào lưới Real Sociedad của Romário trong trận debut cho Barca
 
Bên ngoài sân cỏ, Romário bị xem là một gã lập dị. “Về cơ bản, cậu ấy chẳng bao giờ trò chuyện với bất cứ ai trong đội cả: Cậu ấy luôn tự thân làm mọi chuyện theo ý mình,” một người đồng đội cũ kể lại với Sid Lowe trong cuốn “ Fear and Loathing in La Liga”. Những “chuyện riêng” đó của Romário bao gồm tiệc tùng và “tán gái”. Ông từng khoe với O Globo rằng mình từng sex với một cô bạn gái trong phòng thay đồ của Maracanã. Giờ đây, cánh săn tin tại Barcelona cũng cho biết rằng, ông thường chơi bời bên ngoài đến tận 5 giờ sáng mới chịu về nhà. 
 
Nhưng Romário từng nói rằng, mỗi khi ngủ quá nhiều, ông sẽ không thể ghi bàn. Ở mùa giải năm ấy, tiền đạo người Brazil chắc hẳn đã mắc chứng khó ngủ. Trong trận El Clásico diễn ra vào tháng 1 trên sân Camp Nou, ông lại lập được một cú hattrick khác để góp công vào chiến thắng 5-0 của đội chủ nhà. Ngay trong pha lập công đầu tiên của mình, ông đã khiến người ta phải ngã mũ thán phục. Nhận một đường chuyền từ Pep Guardiola ngay trước vòng cấm, Romário vượt qua Rafael Alkorta với một pha rê bóng bằng má trong, sau đó dứt điểm đánh bại  Paco Buyo bằng má ngoài chân. Vì cơ chế hoạt động của pha đi bóng ấy, nó đã được nhớ đến ở bóng đá Tây Ban Nha với cái tên “la cola de vaca” – đuôi bò – và mãi mãi gắn liền với tên tuổi Romário.
 
 
Nếu chất nghệ thuật mà Romário thể hiện trên sân cỏ đã làm Cruyff thích thú, thì những khía cạnh khác của con người cậu học trò này lại khiến ông rất khó chịu. Hai vòng đấu sau trận El Clásico ấy, trong cuộc đối đầu với Sevilla, Romário đã đấm Diego Simeone và bị treo giò 5 trận. Ngoài ra, còn có một câu chuyện khác kể rằng Romário đã xin Cruyff cho mình thêm vài ngày nghỉ vì ông muốn tham dự ngày hội Rio. “Tôi vừa cười vừa trả lời: ‘Nếu cậu lập được cú đúp vào ngày mai thì cứ tự nhiên thôi,’ Cruyff hồi tưởng. “Ngày hôm sau, Romário đã thực sự ghi được 2 bàn chỉ trong vòng 20 phút của trận đấu và ngay lập tức ra hiệu cho tôi để yêu cầu xin được nghỉ sớm. Cậu ta nói với tôi: ‘Thầy ơi, chuyến bay của em một tiếng nữa là cất cánh rồi!’ tôi còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cậu ta đi chứ.”
 
Câu chuyện đó có lẽ là bắt nguồn từ một trận đấu tập, bởi vì chẳng có ghi chép nào cho thấy Romário đã lập một cú đúp trong 20 phút đầu của một trận đấu vào khoảng thời gian ấy. Dù sao đi nữa, thì rõ ràng là ông đã trở về tập trung cùng đội khá muộn từ Rio. “Huấn luyện viên chỉ cho phép tôi đi nghỉ ở Brazil chứ có bảo khi nào thì phải trở lại đâu … ” Tiền đạo người Brazil nói với một phóng viên của tờ Diario AS. 
 
Romário đã kết thúc mùa giải đầu tiên chơi bóng ở Tây Ban Nha với 30 bàn thắng và  được trao danh hiệu Pichichi. Trong vòng đấu cuối cùng, Barca đã giành được chức vô địch quốc gia thứ tư liên tiếp sau khi đánh bại Deportivo La Coruña, đội bóng đã tự vứt đi cơ hội vô địch của mình sau khi sút hỏng quả penalty mà họ được trao ở phút cuối cùng trong cuộc đối đầu với Valencia. Barca cũng đã có cơ hội giành được một cú đúp danh hiệu, nhưng giấc mộng đẹp ấy đã không thể trở thành sự thật sau khi họ gục ngã trước AC Milan của Fabio Capello với tỷ số lên đến 4-0 trong trận chung kết Champions League. Nhưng Romário không có thời gian để buồn bã, vì ông còn một kỳ World Cup ở phía trước cần phải chinh phục.
  
Khoảng thời gian trước giải đấu bóng đá lớn nhất hành tinh trên đất Mỹ đã diễn ra một cách không thể nào tồi tệ hơn. Vào tháng 5, cha của Romário đã bị bắt cóc ngay khi vừa rời khỏi quán bar của gia đình ở Rio. Những kẻ bắt cóc đã đòi số tiền chuộc người là 7 triệu Dollar. Chỉ sáu ngày sau, cảnh sát đã tìm thấy ông bố đang ngồi xem TV ở một khu ổ chuột. Giờ đây, với việc bố mình đã được an toàn, Romário đã có thể thi đấu một cách bùng nổ nhất. Bắt cặp cùng người đồng đội Bebeto trên hàng công trong sơ đồ 4-4-2 của Parreira, ông đã ghi bàn trong cả ba trận đấu vòng bảng, đưa Brazil lên vị trí đứng đầu. Khi áp lực trở nên nặng nề hơn ở vòng 16 đội, Bebeto đã đóng vai người hùng với pha lập công duy nhất trong chiến thắng 1-0 của Brazil trước đội chủ nhà Mỹ. 
 
“Tôi cảm thấy những áp lực đang đè nặng lên người đồng hương của mình, và kiềm hãm sự bùng nổ của cậu ấy vào ngày hôm nay,” Bebeto nói.
 
“Tôi chả có lo lắng gì sất,” Romário cãi lại. 
 
Khi đó, hai người họ đã hình thành nên một mối quan hệ đối tác cực kì ăn ý. Cả hai đã cùng nổ súng trong chiến thắng 3-2 của Brazil trước Hà Lan. Trong cuộc đối đầu với Thụy Điển ở trận bán kết, thế cân bằng đã kéo dài rất lâu, nhưng Romário đã kịp thời tỏa sáng khi trận đấu chỉ còn lại 10 phút. Trận chung kết với Italy đã bị kéo đến tận loạt đá luân lưu mà không hề có bàn thắng nào được ghi. Với pha “bắn chim” nổi tiếng của Roberto Baggio, Brazil đã lên ngôi vô địch. Romário được trao cho danh hiệu Quả Bóng Vàng của World Cup, và không lâu sau tiếp tục trở thành Cầu thủ xuất sắc nhất năm của FIFA. “Tôi luôn biết chắc là Brazil sẽ lên ngôi vô địch mà,” Ông tuyên bố. 
 
Romário đã trở lại Brazil với tâm thế của một người hùng, đúng như ông mong đợi. Những bữa tiệc ăn mừng đã diễn ra một cách vô cùng cuồng nhiệt và kéo dài suốt cả mùa hè. Khi phải đến lúc trở lại Barcelona, ông đã có mặt rất trễ và đầu óc vẫn còn ở chế độ phê pha. Trò chuyện cùng Four Four Two, một người cựu đồng đội đã hồi tưởng lại những buổi tập mà Romário “di chuyển một cách rất khó nhọc” và “trưng ra cái bộ dạng ngái ngủ”. Trong một buổi tập nọ, Cruyff thậm chí còn đuổi ông về nhà. “Romário đã không bao giờ ‘tái xuất’ với chúng tôi sau World Cup nữa,” Stoichkov kể lại. “Cơ thể cậu ấy ở đó, nhưng tâm trí thì vẫn còn ở lại Rio.” 
 
 
Romário nhớ Rio. Ông muốn được tận hưởng nhiều hơn nữa sự tán tụng mà mình đã phải rất nỗ lực để có được. Vào tháng Một, ông đã chia tay Barcelona và gia nhập Flamengo. Một số người cho rằng mối quan hệ giữa Romário và Cruyff đã hoàn toàn đổ vỡ, nhưng ông đã lên tiếng phủ nhận cái tin đồn đó và khẳng định nhà cầm quân người Hà Lan chính là vị huấn luyện viên giỏi nhất mà mình từng làm việc cùng. Romário cũng nói thêm rằng ông luôn cảm thấy hạnh phúc tại Barcelona. Nhưng ở Rio, ông thậm chí còn hạnh phúc hơn. Tiền đạo người Brazil mê mẩn những bãi biển ở Rio đến mức mà ngay khi vừa gia nhập câu lạc bộ mới, ông đã yêu cầu Flamengo lắp đặt một sân cát ở sân vận động và cả sân tập. Họ còn cách nào khác ngoài miễn cưỡng đáp ứng cái đòi hỏi đó. 
 
Tại Flamengo, Romário đã sát cánh cùng Edmundo, người mà ông vốn quen biết từ tận những ngày còn chơi cho Vasco. Hai gã “dân chơi” này đã … phát hành ra một ca khúc - ‘Rap dos Bad Boys’ – mà trong đó, họ kêu gọi “hòa bình cho đất nước; ngăn chặn bạo lực và đừng gây rắc rối.” Chuyện nực cười là single này được ra mắt vào năm 1995, cùng với cái năm mà Edmundo đã châm ngòi nên một vụ ẩu đả lớn trong cuộc đối đầu với Vélez tại Copa Libertadores.

Nhưng cặp đôi này đã không thể gắn bó với nhau quá lâu. Edmundo đã sớm quay lại Vasco, còn Romário thì tái xuất châu Âu và khoác áo Valencia trong một thời gian ngắn. Trong mùa giải đầu tiên, ông đã có những bất đồng với Luis Aragonés; Ở mùa giải thứ hai, ông chỉ ghi được vỏn vẹn 1 bàn sau 6 trận ra sân. Vị thuyền trưởng của Valencia ở mùa giải thứ hai đó là Jorge Valdano, người đã kể rằng trong bản hợp đồng mà Romário đã ký với câu lạc bộ này có một điều khoản cho phép ông được tiệc tùng bao lâu tùy thích. 
 
Trong khoảng thời gian ấy, Romário đã đưa Brazil đăng quang tại Copa America 1997, khi đá cặp với người đồng đội trẻ Ronaldo. Cũng trong năm đó, cặp đôi này đã tiếp tục đóng vai trò là đầu tàu dẫn dắt Brazil đến với chức vô địch Confederations Cup, khi cả hai người họ đều lập hattrick trong chiến thắng hủy diệt với tỷ số 6-0 trước đội tuyển Australia ở trận chung kết. Tất cả mọi người đều kỳ vọng cặp song sát này sẽ tỏa sáng tại World Cup 1998 để một lần nữa mang vinh quang về cho đất nước. Nhưng một chấn thương cơ bắp đã ngáng đường Romário. Ông đã rất nỗ lực để có thể kịp hồi phục cho giải bóng đá lớn nhất hành tinh. Khi Mário Zagallo quyết định gạch tên ông khỏi danh sách triệu tập vào phút cuối, Romário đã tổ chức một buổi họp báo và bật khóc ở đó. 
 
Màn trình diễn của cặp đôi Romario và Ronaldo trước đội tuyển Australia ở trận chung kết Confederations Cup
 
Nhưng sự nghiệp của Romário vẫn chưa đến hồi kết. Vào năm 2000, khi bước sang tuổi 34, tiền đạo người Brazil quay trở lại Vasco và đưa họ đến với chức vô địch quốc gia Brazil. Ông đã giành được danh hiệu “Cầu thủ xuất sắc nhất năm” tại Brazil và cả Nam Mỹ. Ở giai đoạn ấy, Romário cũng đã được tái hợp với “cạ cứng” Edmundo. Khi cặp “Trai hư” này giúp Vasco tạo nên chiến thắng lừng lẫy với tỷ số 3-1 trước Manchester United ở Cúp Liên Lục Địa năm 2000, họ cứ như thể là bất khả ngăn cản. 
 
 
Nhưng rốt cuộc mối quan hệ thân thiết ấy lại rơi vào cảnh đổ vỡ. Edmundo đã cảm thấy ghen tỵ khi Romário được hưởng quá nhiều những đặc quyền từ chủ tịch Eurico Miranda. Hai tiền đạo này bắt đầu chỉ trích lẫn nhau, ngay cả khi vẫn đang sát cánh cùng người kia. “Chúng tôi chưa bao giờ trực tiếp một chọi một,” Edmundo kể với Desimpedidos. “Chúng tôi chỉ đấu với nhau thông qua cánh truyền thông. Có lúc là khi chúng tôi đang tranh nhau một vị trí tại Seleção, tranh nhau những chức vô địch, các danh hiệu vua phá lưới, và thậm chí là cả gái trong hộp đêm.”
 
Nếu có ai đó giành chiến thắng trong những cuộc đấu đá ấy, thì đó chính là Romário. Edmundo đã sớm bị đem cho Santos mượn, sau đó là đến Napoli, đội bóng khi ấy vừa bị xuống hạng khỏi Serie A. Romário đã ở lại và cố gắng kiếm một suất lên tuyển ở kỳ World Cup 2002. Phần lớn công chúng đều muốn ông được triệu tập, ngay cả chủ tịch của Liên Đoàn Bóng Đá Brazil (CBF), Fernando Henrique Cardoso. Nhưng một năm trước đó, Romário vốn đã “chọc giận” Luiz Felipe Scolari, khi ông xin rút tên khỏi Copa América để đi mổ mắt, nhưng cuối cùng lại quyết định hoãn cuộc phẫu thuật đó lại và tham gia vào các trận giao hữu của Vasco ở Mexico. Thiếu đi ông, Brazil đã bị loại tại vòng tứ kết bởi Honduras và Scolari suýt nữa bị sa thải.
 
Scolari vẫn chưa quên đi chuyện đó, và khi Romário nhận ra rằng nhà cầm quân này sẽ không bỏ qua cho ông, tiền đạo người Brazil đã thành khẩn nói lời xin lỗi trong một cuộc phỏng vấn đầy nước mắt. Mặc dù vậy, khi danh sách đội ngũ hành quân đến Hàn Quốc và Nhật Bản được chốt, Romário vẫn bị bỏ rơi. Ít nhất thì ông cũng đã có cách để giải khuây. Khi một phóng viên hỏi rằng liệu ông có định theo dõi đội tuyển thi đấu không, Romário đã trả lời: “Các trận đấu bắt đầu vào lúc 6 giờ sáng. Khi ấy tôi thường về nhà ngủ sau một đêm chơi bời chán chê.”
 
Giờ đây, Romário dường như đang ở trên đà trượt dốc. Năm 2002, ở tuổi 36, ông rời Vasco để gia nhập Fluminense. Khoảng thời gian 3 năm của ông trong màu áo câu lạc bộ này đã có lúc bị gián đoạn bởi một bản hợp đồng cho mượn đến Al-Sadd ở Qatar, nơi mà tiền đạo người Brazil đã chơi ba trận và không ghi được bàn nào. Trở lại Fluminense, đội bóng càng chơi càng tệ, còn Romário thì già đi rõ rệt. Năm 2004, họ đã phải vật lộn trong cuộc chiến trụ hạng. Romário bất đồng với huấn luyện viên trưởng. Ông thậm chí còn bị các fan hâm mộ la ó. Ông đã tát một đồng đội trong trận thua đáng xấu hổ với tỷ số 6-0 trước São Paolo. Mọi chuyện càng trở nên tệ hơn nữa khi một fan hâm mộ xuất hiện ở một buổi tập và ném 6 con gà sống vào ông. Thông điệp của hành động này là: Gà trong tiếng Bồ Đào Nha viết là galinha, một từ lóng để ám chỉ những gã mê gái; người cổ động viên ấy đã chỉ trích Romário chỉ chăm chăm đi “gạ ch*ch” thay vì tập trung vào sự nghiệp. Romário đã đáp trả lại hành động ấy bằng cách tấn công người cổ động viên kia. “Hắn ta không thể chơi bóng,” tay cổ động viên chia sẻ. “Nhưng hắn biết cách đánh nhau.”
 
Khi Romário bắt đầu tái ngộ Vasco lần thứ ba, sự nghiệp của ông dường như đã “xong”. Nhưng thay vì chỉ thi đấu một cách vật vờ rồi giải nghệ, ông đột nhiên bùng nổ và ghi đến 22 bàn sau 31 trận ra sân. Ở tuổi 39, Romário đã trở thành cầu thủ lớn tuổi nhất từng giành được danh hiệu vua phá lưới tại giải vô địch quốc gia Brazil. Khi gia nhập Miami FC, ông tiếp tục tỏa sáng và ghi 19 bàn trong 1 mùa giải. Sau một khoảng thời gian đáng quên tại Adelaide, ông trở lại Vasco lần thứ tư và tuyên bố mục tiêu tiếp theo của mình: Đạt đến cột mốc 1000 bàn thắng. 
 
Vasco đã ủng hộ ông bằng cách khởi động chiến dịch “Projeto Romário 1000 Gols”. Nhưng liệu ông đã bao giờ thực sự tiến gần được đến với cái mục tiêu đó?
 
Mặc dù các con số chính thức cho thấy còn rất xa nữa thì ông mới đạt được cái cột mốc 1000 bàn, nhưng Romário đã bảo rằng cần phải tính cả những pha lập công của ông ở cấp độ bóng đá trẻ và trong các trận đấu không chính thức nữa. Nhiều nguồn tin kể rằng tiền đạo người Brazil đã bị ám ảnh bởi việc hạ bệ Pelé, người mà ông thù hận một cách công khai.

Romário đã phản ứng lại bằng cách cạch mặt giới báo chí. Tuy nhiên, vẫn có một ngoại lệ là với tạp chí Trip, khi ông đưa ra 10 lời khuyên để thành công trong cuộc sống. Mẹo số 7, theo ghi nhận của tờ The Guardian: “Sex mỗi ngày, tầm 3 lần là tốt nhất.” Mẹo số 6: “Mơ mộng nhiều như chuyện làm tình.” Mẹo số 1:  “Tìm ra một thằng luôn chĩa mũi dùi vào mình, và lấy đó làm động lực để tiến lên.” 
 
 
“Tôi tìm cảm hứng cho bản thân với những thách thức,” Romário nói với Trip. “Cuộc đời tôi luôn như vậy đấy. Khi mọi chuyện đều suôn sẻ, đều dễ dàng, thì điều đó không hề tốt cho tôi chút nào. Đó chính là sự thiếu sót ở tôi. Tôi luôn cần một cái gai trong mắt xuất hiện và gây chuyện với mình. Chỉ như vậy thì tôi mới có hứng để bùng nổ.”
 
Cái tư tưởng đó đã từng được thể hiện rất rõ ràng trước đây. Một ngày sau khi bị gã fan kia ném 6 con gà vào mình, Romário đã trở thành người mang về chiến thắng tối thiểu 1-0 của Fluminese trước Corinthians. Trong trận đấu đầu tiên ở lần tái ngộ cuối cùng với Vasco, ông đã vào sân từ băng ghế dự bị và không có được một cú sút trúng đích nào. Một số người đã chế nhạo ông là một lão già hết thời. Một tuần sau, Romário lại tiếp tục vào sân từ ghế dự bị. Lần này, ông đã lập một cú hattrick chỉ trong vòng 15 phút.
 
Vào tháng 5/ 2007, Romário đã ghi được bàn thắng thứ 1000 của ông, trong cuộc đối đầu với Sport Recife tại São Januário. Khi ấy, ông đã 41 tuổi. Dù cho đã phải chờ đợi cơ hội hoàn tất giấc mơ của mình suốt nhiều tháng trời, nhưng ông vẫn sẵn sàng mạo hiểm quả penalty mà mình được nhận với một cú sút ngay chính giữa khung thành. Khi Romário chạy theo quả bóng vào lưới và nhặt nó lên, các fan hâm mộ và nhà báo đã tràn vào sân để chúc mừng ông. Trận đấu đã phải dừng lại đến 20 phút. Khi Romário phát biểu, những gọt nước mắt lăn dài trên gương mặt ông: “Về mặt cá nhân, đây chính là thành tựu lớn nhất mà tôi giành được trong sự nghiệp,” Ông nói. “Tôi xin giành tặng nó cho gia đình tôi, và các con của tôi. Thật hạnh phúc ... còn bây giờ, xin cảm ơn. Cảm ơn tất cả các bạn.”
 
Bàn thắng thứ 1000 của Romário
 
Giờ đây, Romário gần như chẳng còn gì để cố gắng chinh phục nữa. Trở thành một huấn luyện viên thì sao? “Không đời nào,” Ông nói. “Lỡ mà gặp phải mấy thằng cầu thủ như tôi thì chắc điên đầu mất.” Không lâu sau, ông đã được bổ nhiệm vào cương vị cầu thủ kiêm huấn luyện viên tại Vasco, nhưng đã quyết định từ chức khi Miranda can thiệp vào việc lựa chọn đội hình của mình. Vào tháng 4/2008, Romário tuyên bố giải nghệ ở tuổi 42. “Thành thật mà nói, tôi quyết định dừng chân vì cảm thấy mình không còn đủ sức để tiếp tục thi đấu,” Ông tâm sự. “Đời cầu thủ của tôi thế là quá viên mãn rồi,” Ông nói thêm. “Tôi cảm thấy vui vì mình không cần phải luyện tập nữa.”    
 
Nguồn: Lược dịch từ bài viết “Shorty’s Way” của tác giả Thore Haustad, đăng tải trên Time one the ball.
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.