Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi: Câu chuyện của Shinji Kagawa (p1)

Tác giả KDNX - Thứ Tư 11/03/2020 17:01(GMT+7)

Ngoài 2 chức vô địch Bundesliga cùng Dortmund và danh hiệu Premier League cùng Man United, tiền vệ người Nhật Bản vẫn chưa thể trở lại thời đỉnh cao của mình, thậm chí phải chuyển sang thi đấu ở giải hạng 2 Tây Ban Nha trong màu áo Real Zaragoza. Tuy vậy, anh vẫn không hề nản chí và vẫn tiếp tục hướng về phía trước.

 Là một cầu thủ tài hoa, là một tiền vệ trung tâm tài năng, nhưng Kagawa lại không hề gặp may trong suốt quãng thời gian thi đấu chuyên nghiệp. Ngoài 2 chức vô địch Bundesliga cùng Dortmund và danh hiệu Premier League cùng Man United, tiền vệ người Nhật Bản vẫn chưa thể trở lại thời đỉnh cao của mình, thậm chí phải chuyển sang thi đấu ở giải hạng 2 Tây Ban Nha trong màu áo Real Zaragoza. Tuy vậy, anh vẫn không hề nản chí và vẫn tiếp tục hướng về phía trước.

 
Tháng 9 năm 2018: Jurgen Klopp ngồi kế bên Shinji Kagawa. Klopp được mời trở lại Dortmund dẫn dắt một trong hai đội bóng tham dự trận đấu tri ân thủ môn Roman Weidenfeller, cầu thủ duy nhất của Dortmund được tổ chức một trận đấu tri ân.
 
Ở thời điểm đó, trận đấu này như một cách giảm tải sức ép của Bundesliga. Borussia khi đó khởi đầu mùa bóng một cách mạnh mẽ, giành được 15 chiến thắng trong số 19 trận thi đấu, để rồi chứng kiến Bayern Munich làm điều họ hay làm nhất: lên ngôi vô địch vào cuối mùa. Kagawa không thi đấu trong trận đấu đó, dù anh cũng được NHM Dortmund yêu quý vì những gì đã làm được ở mùa giải 2010-2011 cũng như cú ăn đôi ở mùa giải 2011-2012.
 
Kagawa nhanh chóng biết được những gì đang hiện diện trong tâm trí ông thầy cũ: "Klopp nói rằng ông ấy rất lo cho tôi," anh chia sẻ với The Athletic trong khu vườn ở căn hộ anh thuê tọa lạc ở Zaragoza, Tây Ban Nha. Đang là cuối tháng 2, nhưng thời tiết đủ ấm áp để có thể ngồi trò chuyện hàng giờ đồng hồ về những nụ cười, những nước mắt của cả hai.
Kagawa, giờ đây đã 30 tuổi, chia sẻ câu chuyện của mình bằng tiếng Nhật, đôi khi lại thêm chút tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha. Klopp khi đó trò chuyện với anh bằng tiếng Đức.
 
"Ông ấy nói rằng tôi không thi đấu nhiều cho Dortmund, dù tôi nói rằng tôi ổn. Ông ấy hiểu tôi rõ, có lẽ vì thế ông ấy biết tôi không ổn. Ông ấy nói với tôi rằng phong cách của tôi sẽ phù hợp với Tây Ban Nha, còn tôi nói với ông ấy rằng tôi luôn muốn thi đấu ở đó."
 
Kagawa cần một lời động viên tinh thần, điều mà Klopp luôn sẵn sàng trao cho anh,

"Ông ấy nói với tôi rằng Dortmund trở thành nhà vô địch Đức vì tôi thi đấu cho họ," Kagawa cười rồi nói. "Đương nhiên cũng nhờ công của các cầu thủ khác, nhưng điều đó giúp nâng cao sự tự tin cho tôi. "Không cần phải lo lắm đâu," ông ấy nói với tôi thế. Tôi không lo. Những lời đó khiến tôi vui. Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó.

 
Kagawa sau đó chuyển đến Tây Ban Nha, dù vậy, mọi thứ không thuận lợi như thời anh thi đấu cho Borussia hay Manchester United. Thương vụ này đến trong khoảng thời gian anh đồng ý chuyển đến Besiktas để có thể ra sân nhiều hơn. Sau đó là Real Zaragoza, một đội bóng hạng hai có một sân vận động sức chứa 22,000 người. Họ muốn anh trở thành trung tâm của một đội hình mà họ tin rằng có thể đưa họ trở lại La Liga lần đầu kể từ năm 2013. Sự quan tâm của các đội bóng hàng đầu La Liga bị giới hạn vì các CLB Tây Ban Nha chỉ được đem về 3 cầu thủ không có quốc tịch Châu Âu. Thêm vào đó, các CLB nhỏ hơn ở La Liga khó có thể đáp ứng mức lương của anh.
 
Ban đầu, anh khá cẩn  trọng. "Suy nghĩ ban đầu của tôi đó là "Mình có muốn chơi ở giải hạng hai không ? Mình chưa 30. Hay mình có thể đến hạng đấu cao nhất ở một quốc gia khác. Tôi muốn thi đấu bóng đá chuyên nghiệp ở mức độ cao nhất có thẻ. Tôi trao đổi với một vài cầu thủ, một số thi đấu ở Tây Ban Nha. Họ đều nói rằng trình độ của giải hạng 2 Tây Ban Nha vẫn cao hơn hầu hết hạng đấu cao nhất của các quốc gia khác. Nhưng tôi chưa từng thi đấu cho giải hạng 2 của bất cứ nền bóng đá nào."
 
Niềm khao khát được thi đấu ở TBN đã luôn ở đó kể từ khi anh chứng kiến cách Xavi và Andres Iniesta áp đảo đối phương cho Barcelona. Kagawa quyết định đi theo tiếng gọi con tim ở đầu mùa. Ở thời điểm hiện tại, mọi chuyện vẫn tiến triển rất tốt. Real Zaragoza hiện tại đang xếp thứ 2, bất bại cho đến thời điểm hiện tại ở 2020, chuẩn bị có được suất thăng hạng bằng một dàn cầu thủ trẻ đầy tài năng xuất phát từ chính lò đào tạo của mình.
 
"Zaragoza thực sự như một đội bóng hạng đầu thi đấu ở giải hạng hai. Họ có một SVĐ lần cùng một lực lượng CĐV hùng hậu. Họ cũng có tham vọng nữa. Họ muốn trở lại hạng đấu cao nhất. Ander Herrera là một fan trung thành. Cậu ấy nói cậu ấy muốn mua một chiếc áo có tên tôi trên đó.
 
Kagawa sinh ra ở Kobe, thành phố lớn thứ 6 của Nhật Bản, vào năm 1989, năm Man United và Everton thi đấu trận giao hữu ở thành phố trước 8,000 khán giả. Một con số khá lớn nếu xét đến việc NHM bóng đá Anh chưa nhiều như bây giờ.
"Khi tôi 4 hay 5 tuổi gì đó, giải J League được tổ chức," anh chia sẻ. "Tôi theo dõi nó trên TV, được đến sân xem các trận đấu J-League cùng gia đình. Tôi thi đấu bóng đá rất nhiều khi còn trẻ cho một đội bóng mang tên FC Miyagi Barcelona."
 
Cuộc đời Kagawa bị đảo lộn vào lúc 5:46 phút sáng ngày 17 tháng 1 năm 1995 khi một trận động đất làm rung chuyển thành phố trong 20 giây. Trận động đất lên đến mức cao nhất, 6,9 trong thang 7. Hầu hết trong số 6,434 người thiệt mạng đều sống ở Kobe. Những hình ảnh của đường giao thông trước bờ sông bị sụp đổ xuyên suốt thành phố trở thành tin nóng hổi nhất của các trang báo trên khắp thế giới. 400,000 căn nhà bị hư hại, cùng với đó là đường xá và hệ thống cầu cảng.
Kỷ niệm đó vẫn còn ám ảnh Kagawa. "Mới 5 giờ sáng. Bố tôi giữ chặt tủ để nó không đè lên chúng tôi. Tủ cực nặng và đầy quần áo. Cảm giác trận động đất kéo dài rất lâu."
 
"Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, còn chị lớn tôi bảo vệ tôi. Chúng tôi sợ hãi thật sự. Không hề có nước trong nhà, vì vậy chúng tôi phải tự tìm nước mỗi ngày. Tôi nhớ rất rõ điều này. Trận động đất thực sự là một sự kiện lớn trong đời tôi thời còn ở Kobe. Hàng ngàn người mất mạng và nhà cửa."
 
Vissei Kobe, đội bóng có ngày tập đầu tiên đúng vào ngày động đất, giờ đây trở thành một trong những đội bóng hàng đầu Nhật Bản nhờ công của người con thành phố, Hiroshi Mikitani, chủ tịch của hệ thống bán hàng Rakuten, nhà tài trợ của Barcelona thời điểm hiện tại.
 
"Tôi chưa từng chơi cho Vissei Kobe, nhưng rất mừng cho CLB khi họ có được Lukas Podolski, David Villa và Iniesta, một người hùng của tôi trong nhiều năm," anh chia sẻ. "Nếu bạn sở hữu những cầu thủ hàng đầu như thế, bạn có thể vươn tầm không chỉ ở Nhật Bản, mà còn ở Châu Á. Cũng thực sự quan trọng khi các cầu thủ Nhật Bản được thi đấu bên cạnh các cầu thủ hàng đầu như thế, vì họ có thể cải thiện bản thân."
 
Kagawa dành 4 năm thi đấu cho Cerezo Osaka trước khi chuyển đến Dortmund vào năm 2010 với giả chuyển nhượng 350,000 Euro. Jurgen Klopp đã được cho biết rằng ông không được cấp nhiều tiền, rằng đội bóng chưa cần danh hiệu, nhưng họ cần phải lấy lại định dạng của mình sau vài mùa ảm đạm cùng thứ bóng đá nhàm chán. Klopp bắt tay ngay vào công việc bằng một dàn cầu thủ trẻ. Robert Lewandowski, bản hợp đồng lớn của Dortmund mùa giải đó, chỉ tốn 4,5 triệu Euro. Anh cũng là bản hợp đồng lớn nhất của họ nếu xét tới giới hạn 5 triệu Euro cho một bản hợp đồng của Dortmund.
Kagawa chưa biết được gì nhiều về Dortmund hay Jurgen Klopp "nhưng họ là đội bóng để mắt tới tôi nhiều nhất. Tôi đến Đức xem SVĐ của họ, nó thực sự lớn. Tôi cũng trò chuyện với Klopp nữa. Sau đó tôi quyết định chuyển đến thi đấu cho họ. Tôi rất thoải mái."
 
Dù được ra sân lần đầu cho Nhật Bản vào năm 2008, anh không được gọi lên đội tuyển quốc gia ở World Cup 2010, một nỗi buồn thực sự, nhưng cũng là nguồn động lực cho Kagawa khi anh đến thi đấu ở Châu Âu lần đầu tiên.

"Không được thi đấu ở Châu Phi giúp tôi có được động lực thi đấu ở cấp độ cao nhất có thể ở Châu Âu. Tôi muốn chứng minh rằng tôi có thể làm thế để đến mùa World Cup sau đó, tôi sẽ được thi đấu.
 
"Tôi luyện tập hằng ngày. Sau khoảng 5 hay 6 buổi tập, tôi tự nhủ "mình có thể thi đấu ở cấp độ này. Tôi rất quyết tâm. Thực sự quan trọng khi tôi luyện tập tốt. Tôi thực sự tập trung vào việc thành công ở Dortmund. Cuộc đời tôi khi đó chỉ biết đến tập, ăn uống rồi nghỉ ngơi.
 
Kagawa là cầu thủ nổi bật nhất ở trận đấu tiền mùa giải gặp Manchester City khi anh cùng Mario Gotze, một cầu thủ trẻ đầy tài năng của Dortmund, tỏa sáng ở trận thắng 3-1 đó của hộ. Trận đấu đó cũng cho thấy tương lai tươi sáng của Kagawa ở phía trước.
 
"Năm đầu tiên của tôi ở Dortmund là năm thứ 3 của Klopp. Các cầu thủ khác đều biết ông ấy muốn gì. Họ có một nền tảng mạnh cùng một tinh thần đồng đội tốt. Họ đều biết vị trí của mình, biết được yêu cầu của HLV. Điều đó khiến mọi thứ dễ dàng hơn với tôi, tôi chỉ phải hòa hợp với một hệ thống vốn đã rất thành công.

"Thật sự hào hứng. Rất nhiều cầu thủ khác còn rất trẻ và ngang tuổi tôi."
 
Khi Dortmund giành chiến thắng ở trận derby trước hàng xóm Schalke, 1,000 ultras của họ đợi ở ngoài sân để chào đón những người hùng của mình. Họ đem theo pháo sáng và cờ, nhưng họ chỉ hát vang tên của một người: Kagawa.
 
Thời điểm đó thực sự hoàn hảo cho Kagawa khi anh cùng đội bóng của mình vừa chính thức soán ngôi vương của Bayern Munich.

"Tôi chưa từng thua một trận đấu trước Bayern Munich cho đến khi Pep Guardiola đến," anh nói một cách đầy tự hào.

"Ông ấy khiến họ trở nên khá hơn. Bayern có nhiều tiền hơn, có nhiều lịch sử và có nhiều cầu thủ tốt hơn chúng tôi. Klopp nói: "Bayern Munich là nhà vô địch của nước Đức. Luôn là vậy." Chúng tôi không phải là nhà vô địch, chúng tôi là kẻ thử thách. Klopp chưa bao giờ muốn chúng tôi bị niềm vui sướng làm mờ mắt. Ông ấy chưa bao giờ muốn chúng tôi coi mình là nhà vô địch, dù chúng tôi đứng đầu bảng. Ông ấy muốn chúng tôi tập trung vào bản thân, không nghe những gì người ta nói về chúng tôi. Luôn tập trung vào trận đấu kế tiếp và trận đấu sau đó nữa."
 
"Klopp luôn tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cảm thấy điều đó trong phòng thay đồ trước trận đấu. Ông ấy luôn nở một nụ cười. Ông ôm trầm lấy mọi cầu thủ. Tôi thích thái độ của ông ấy. Ông ấy chưa bao giờ lo lắng. Ông ấy giúp chúng tôi có được sự tự tin.
 
 
Dịch từ bài phỏng vấn: "‘There was a bang. We could see Bartra was injured. We thought it was ISIS.’" của tác giả Andy Mitten đăng trên The Athletic.
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.