Roberto Baggio: Ký ức về Đuôi ngựa thần thánh

Tác giả Góc Khán Đài - Thứ Năm 28/02/2019 15:40(GMT+7)

Hiếm có cầu thủ nào trên thế giới đã nếm đủ mọi vinh quang và cay đắng như Roberto Baggio đã từng trải qua. Anh đã từng là thần tượng của mọi người dân Italia cho đến cái khoảnh khắc bi kịch ở Pasadena, anh đã từng là người được tung hô như một vị thánh rồi nhanh chóng bị gạt xuống bùn sâu chỉ vì một phút giây định mệnh.

Chúng ta bắt đầu câu chuyện về Divin Codino ( đuôi ngựa thần thánh) vào một ngày hè tháng 7 cách đây gần 25 năm ở sân vận động Rose Bowl, Pasadena, California. Đó là ngày mà trận chung kết World Cup 94 diễn ra giữa Italia và đối thủ lớn nhất phía bên kia đại dương, Brazil. 
Roberto Baggio với cú pha sút penalty định mệnh tại chung kết WC 1994
Suốt 90’ thi đấu chính thức và thêm 30’ hiệp phụ vẫn không có bàn thắng nào được ghi, và những quả luân lưu 11m là phương án cuối cùng để chọn ra những nhà vô địch.
 
Bốn lượt sút đầu tiên, những người Brazil đá hỏng một quả ( Marcio Santos) còn với Italia là hai ( Baresi, Massaro). Roberto Baggio là người đá quả thứ 5 cho quốc gia hình chiếc ủng, nếu anh thành công, hi vọng sẽ được kéo lại cho người Ý, còn ngược lại, Romario cùng với Brazil sẽ là những người nhận lấy chiếc cúp vàng. 
 
Cuối cùng như chúng ta đã biết, những hi vọng mong manh của các tifosi đã tan vỡ sau cú đá lên trời của người trước đó ít phút vẫn còn là người hùng của cả nước Ý.
 
Bạn đã bao giờ cảm thấy cô độc giữa cuộc đời? hay đi tới tột cùng của sự bất hạnh cùng cực? Nếu bạn đã từng như thế, bạn sẽ thấy đồng cảm với Roberto Baggio trong giờ phút ấy. Khoảnh khắc thần tượng của nước Ý, hai tay chống hông, cúi gằm mặt trước 94.000 khán giả trong cái nắng chói chang của mùa hè nước Mỹ là một trong những khoảnh khắc gây ám ảnh nhất lịch sử bóng đá thế giới.
 
Rất ít người nhớ đến việc những người Brazil đã nhảy múa ăn mừng như thế nào sau cú đá hỏng của Divin Codino Họ chỉ nhớ đến sự cô đơn đến ngẹt thở của Roberto Baggio trong cái thời khắc định mệnh ấy, bóng đá là một môn thể thao nghiệt ngã, nó khiến một người hùng trước đó trở thành tội đồ của cả một dân tộc chỉ sau một khoảnh khắc sai lầm.
 
Trước khi vòng chung kết World Cup 94 diễn ra, một sư thầy đã nói với số 10 của nước Ý ( Baggio theo đạo Phật) người mà đã gần như một tay kéo cả đoàn tàu Italia đến với tận trận chung kết, với cả thảy 5 bàn thắng kể từ vòng knock out “ Trận chung kết chỉ được quyết định ở một khoảnh khắc cuối cùng, đó là một giây phút khó khăn trong sự nghiệp của con”
 
Mãi sau này trong cuốn tự truyện “Una porta nel cielo” ( Có một khung thành trên bầu trời xanh) Roberto Baggio mới kể lại về giây phút đó, anh đã không nhận ra sư thầy đã dự đoán đúng tất cả sự việc. Bên cạnh đó, anh cũng nhận trách nhiệm về mình và chia sẻ nó là khoảnh khắc tồi tệ nhất trong sự nghiệp của anh “ Chỉ có những người dám đá phạt đền mới đá hỏng nó, cú đá hỏng đó đã khiến tôi buồn suốt mấy năm sau đó, nếu có thể xoá đi một khoảnh khắc nào đó trong sự nghiệp, tôi sẽ xoá đi giây phút tồi tệ ở California”.
 
Roberto Baggio là một trong những nguyên nhân khiến cho vòng chung kết WC94 thành công rực rỡ, nét lãng tử toát lên từ anh trong mái tóc đuôi ngựa cùng với ánh mắt sâu thẳm đầy tự sự đã chiếm trọn trái tim của những người Mỹ, vốn không yêu thích bóng đá quá nhiều lúc đó. Và quả phạt đền hỏng ăn trong chính trận chung kết của anh càng tô đậm nên sự bi kịch trong một kỳ WC giàu cảm xúc nhất trong lịch sử.
 
Đến với nước Mỹ với hành trang là hai danh hiệu quả bóng vàng Châu Âu và cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Roberto Baggio là niềm hi vọng số 1 của những người Ý, thế nhưng chỉ đến với vòng knock out thì anh mới thực sự là chính mình, và không phải ai khác, chính Baggio là người đã đốt cháy những sân vận động mà anh đặt dấu chân qua.
 
Là một trong những số 10 hay nhất trong lịch sử bóng đá Ý, Roberto Baggio đã đá cho hầu hết những câu lạc bộ lớn ở Calcio. Nhưng một trong những cuộc chuyển nhượng để lại đau khổ cho những cổ động viên nhất là ngày anh từ bỏ sắc tím của Fiorentina để chuyển sang khoác áo bà đầm già Juventus. 
 

Các fans của Fio ở Florence thậm chí đã tổ chức biểu tình ba ngày ba đêm để phản đối vụ chuyển nhượng này. Sau này khi gặp lại Fio, Baggio đã từ chối đá một quả phạt đền cho Juventus khi gặp lại Fiorentina, thế nhưng chừng đó là chưa đủ để họ tha thứ cho anh, thậm chí là cho đến tận bây giờ.
 
Thế nhưng trong sự nghiệp của mình, Divin Codino có lẽ không hợp với những đội bóng lớn, khi anh lần lượt chia tay Juve, Milan và cả Inter Milan sau đó mà những dấn ấn anh để lại là không nhiều. Nhưng Juventus có lẽ là nơi mà anh đã toả sáng nhất, khi ở Turin, anh giành cú đúp danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất thế giới và quả bóng vàng Châu Âu 1993.
 
Những huấn luyện viên giàu cá tính kiểu như Marcelo Lippi, Fabio Capello, Trapattoni hay cả Sacchi ở đội tuyển Italia đều không dung hoà nổi với Baggio, họ thật sự không thể gò anh vào với những chiến thuật sặc mùi Italia của họ, Baggio như là một người đi lạc vào thế giới bóng đá khác. Anh là một nghệ sĩ trong một môi trường bóng đá thực dụng đến lạnh lùng của những người Italia khi đó.
 
 
Roberto Baggio phù hợp với những đội bóng tỉnh lẻ địa phương nhiều hơn, từ Fio đến Bologna và sau này là Brescia, câu lạc bộ cuối cùng mà anh thi đấu trước khi giã từ sự nghiệp. Ở những đội bóng nhỏ hơn kiểu như vậy, Baggio được đá như anh muốn, nhẹ nhàng và lãng tử, thông minh và vô cùng kỹ thuật, anh là ông chủ, là linh hồn của đội bóng.
 
Hiếm có ai trong lịch sử bóng đá Ý lại được yêu mến nhiều như người đàn ông sinh ra ở Caldogno. Trong một thế giới bóng đá Italia ngập trong sự thực dụng và khô khan, đuôi ngựa thần thánh với sự kỹ thuật và thông minh của mình như là một làn gió mát thổi qua sự khô cằn của sa mạc Calcio. Ngày xưa đã thế, ngày nay họ còn nhớ và yêu mến những cầu thủ dạng như anh nhiều hơn, khi sự cạn kiệt về tài năng đã khiến bóng đá Italia lâm vào một cuộc khủng hoảng và suy thoái.
 
Ngày mà Roby chia tay sân cỏ với nụ cười buồn và đôi mắt đỏ hoe vì ngấn lệ, 80.000 cổ động viên của cả Milan và Brescia ở San Siro đã đồng loạt đứng lên vỗ tay tạm biệt anh. Gia đình là nơi mà anh hướng đến sau tất cả, như chính anh chia sẻ trước trận đấu “ Sau khi đã cống hiến tất cả, đây là lúc mà tôi dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình”.
 
Khác với hầu hết những danh thủ khác, đều có những công việc hay hoạt động liên quan đến bóng đá, Roberto Baggio đã chính thức không còn liên quan gì đến niềm đam mê mà anh đã theo đuổi gần như cả thời trai trẻ. Sau buổi chiều đầy kỷ niệm ở San Siro, hiếm có ai thấy Roby xuất hiện ở một sự kiện bóng đá nào đó. 
 
Đội bóng duy nhất khiến cho Baggio hứng thú theo dõi sau này là Boca Junior, clb ở tận Argentina, Roby đã yêu mến Boca sau khi vô tình được xem những cổ động viên của họ nhảy múa cuồng nhiệt trong thời điểm mà Boca đang thua… 0-4 ngay trên sân nhà Bombonera.
 
Trở về là một người đàn ông đúng nghĩa của gia đình, Baggio là cha của hai cô con gái và cậu con trai bé bỏng. Những người hàng xóm hiếm khi thấy anh ra khỏi nhà trừ khi đưa đón con đi học. Bên cạnh đó, họ nhìn thấy anh ngồi hàng giờ bên những cuốn sách về Phật Giáo, tôn giáo mà anh theo đuổi như là một định mệnh của cuộc đời. Anh sống ẩn dật như thể không tồn tại giữa một thế giới quá nhiều xô bồ hiện nay.
 
Divin Codino đã lựa chọn con đường cho chính anh sau này, bằng sự an yên bên Phật Pháp. Anh đã chọn cuộc sống bình yên cho mình sau quá nhiều những thăng trầm trong cuộc đời anh. Thế nhưng bằng trái tim của mình, anh đã cống hiến rất nhiều cho nhân loại, bằng sự ảnh hưởng và tấm lòng, anh đã giúp xoá bỏ sự đói nghèo ở các quốc gia kém phát triển, khi nhận lời làm đại sứ của tổ chức nông lương của Liên Hợp Quốc (FAO) vào năm 2002.
 
Và Roby cũng chính là cầu thủ bóng đá duy nhất nhận được giải thưởng hoà bình thượng đỉnh ( Peace Summit Award) vì những cống hiến không ngừng nghỉ của anh.
 
 
Hiếm có cầu thủ nào trên thế giới đã nếm đủ mọi vinh quang và cay đắng như Roberto Baggio đã từng trải qua. Anh đã từng là thần tượng của mọi người dân Italia cho đến cái khoảnh khắc bi kịch ở Pasadena, anh đã từng là người được tung hô như một vị thánh rồi nhanh chóng bị gạt xuống bùn sâu chỉ vì một phút giây định mệnh. Ai có thể nói là đã từng trải đời hơn Roby? Ngoài chính anh có thể trả lời cho câu hỏi đó.
 
Hôm nay là ngày mà Roberto Baggio của chúng ta bước sang tuổi 53, chúc mừng sinh nhật, Roby! 

HƯNG TRẦN (TTVN)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.