Ai là người tạo cảm hứng bóng đá trong anh nhiều nhất? - Samuel Lawrence-Joshua, London
Tôi có xem một đoạn băng về Pele và xem đi xem lại nó. Mỗi lần từ trường về nhà, tôi lại bật nó lên và sau đó thực hành lại. Tôi đã gặp ông ấy một vài lần: năm 1998 và vài năm sau nữa. Hai chúng tôi cũng đã từng chụp ảnh cùng nhau, thậm chí khi tôi đã 41, 42 tuổi.
Có phải anh gần như từ bỏ bóng đá khi cố gắng giành một suất trong đội một Hogaborgs không? - Anders Karlsson, Landskrona
Từ bỏ chưa bao giờ là một lựa chọn. Đó là khoảng thời gian khó khăn - thể hình của tôi nhỏ bé, trong khi đó, những đứa trẻ khác phát triển nhanh hơn - nhưng tôi yêu bóng đá tới nỗi không nghĩ mình có thể từ bỏ. Nhiều người đã chọn cách dừng lại bởi những trở ngại, nhưng thành công sẽ đến nếu chúng ta kiên trì.
Khi tôi 18, tôi có thử việc tại Benfica, lúc đó Sven-Goran Eriksson là HLV, sau đó khi 21 tuổi, tôi làm việc cho một công ty sắp xếp lương thực lên xe tải. Đó không phải công việc mà tôi muốn làm, nhưng rồi tôi nhận được cuộc gọi từ Helsingborgs, họ nói họ muốn kí hợp đồng với tôi. Cảm giác khi ấy thật tuyệt, và phần còn lại đã trở thành lịch sử.
Anh đã từng ném một nhà báo xuống bể bơi? - Steve McIntyre, Hamilton
Đúng vậy! [Cười] Đó là khi tôi muốn đùa giỡn một chút với đám nhà báo địa phương mà thôi. Tôi không tự làm trò đó. Đã có một vài đồng đội tham gia vụ này và chúng tôi quyết định ném ông ấy xuống chỉ để đùa vui. Đương nhiên là chẳng vui gì cả. Tay nhà báo đó đã chỉ trích tôi, bởi khi đó tôi còn trẻ, chẳng có lí do gì để chúng tôi làm điều đó. Thế nhưng, bây giờ khi tôi nói chuyện với ông ấy và nhắc lại chuyện đó, ông ấy vẫn phì cười.
Thụy Điển về đích vị trí thứ ba ở kì World Cup đầu tiên của anh, năm 1994. Đó có phải một trong những đội hình vĩ đại nhất của Thụy Điển không? - Carl Jones, Bristol
Ở bóng đá hiện đại thì có thể cho là vậy - mỗi lần đến dịp World Cup, người ta lại nói về sự kiện ấy. Năm ấy tôi 22 tuổi, có mặt trong đội hình tham dự World Cup là một niềm khát khao từ thuở nhỏ, vì thế thứ vị trí thứ ba hẳn là một điều thực sự tuyệt vời. Ghi bàn trong trận tranh ba tư và được tham gia đá phạt đền trong loạt đá trước Romania ở lượt tứ kết mang lại cho tôi cảm giác kinh ngạc.
Hồi nhỏ, khi mới 6 tuổi, tôi đã đá hỏng quả phạt đền. Những tình huống như vậy có thể khiến bạn trở thành người hùng, hoặc cũng có thể thành tội đồ. Kinh nghiệm ấy đã giúp tôi nhiều, bởi sau này, khi nhìn lại sự nghiệp của mình, tôi có thể nói rằng: "Chà, không có tình huống nào gây áp lực nhiều như thực hiện một quả penalty."
Đâu là khoảnh khắc đáng nhớ nhất khi anh ở Celtic? - Michael Kearney, via Twitter
Nhiều lắm! Cái ngày chúng tôi ngăn không cho Rangers giành danh hiệu vô địch lần thứ 10 liên tiếp, cái ngày chúng tôi bảo toàn cú ăn ba, và cả cái ngày chúng tôi có mặt ở trận chung kết UEFA Cup. Tôi còn có thể nhớ 50 ngày khác nữa. Tôi không biết nhiều về Celtic khi tôi mới đến, có bảy người trong đội hình ấy đã gia nhập cùng lúc và thực sự chúng tôi chẳng thể hiểu nổi áp lực lớn là như thế nào.
Chúng tôi đã rơi vào tình huống là phải ngăn chặn Rangers giành danh hiệu thứ 10 liên tiếp - nếu không họ sẽ là đội bóng đầu tiên làm được điều đó. Chúng tôi đã không thể hiểu tất cả những áp lực ấy. Nhưng thế có khi lại hay, nếu chúng tôi ở đó từ trước, và biết được mục đích đó từ trước thì có lẽ nhiệm vụ ấy còn khó khăn hơn rất nhiều.
Ai là HLV xuất sắc nhất đã từng dẫn dắt anh trong sự nghiệp của mình? - Lindsay Hamilton, Stirling
Tôi đã từng làm việc với rất nhiều những vị HLV giỏi: Wim Jansen, Martin O’Neill, Frank Rijkaard và Alex Ferguson - đó là những cái tên tiêu biểu nhất. Martin là người biết rõ cách thúc đẩy tinh thần của mọi người nhất. Tôi nhớ khi chúng tôi chuẩn bị tiến ra sân Anfield của Liverpool trong mùa giải mà chúng tôi góp mặt ở trận chung kết UEFA Cup.- đội bóng đã bị cầm hòa ở Celtic Park với tỉ số 1-1 nên cần phải ghi bàn ở Anfield. Trước trận đấu, ông đã nói chuyện với chúng tôi, từng lời của ông như thấm vào chúng tôi vậy. Tôi đã tự nhủ, "Khỉ thật, mình không được hối hận sau trận này."
Năm 1999, tôi đã từng nhìn thấy một bức hình của anh ở Lyon với chiếc chân đang lủng lăng. Chấn thương ấy có tệ như hình ảnh đó không? - Damon Main, via Facebook
Chấn thương ấy phá hủy sự nghiệp làm người mẫu của tôi - Người ta bảo tôi có đôi chân đẹp mà! [Cười] Tôi phải gắn titanium vào chân. Ngay sau khi tôi gãy chân, tôi đã làm hai việc. Đầu tiên, tôi nói tiếng Hà Lan với vị trọng tài người Hà Lan, "tôi nghĩ là chân tôi đã gãy," và khi tôi giơ lên thì nó đã lủng lẳng rồi.
Sau đó, tôi nằm xuống sân, và đếm tháng cho tới Euro. Thời điểm đó là vào tháng Mười, còn Euro 2000 thì sẽ diễn ra vào mùa hè năm sau. Đó là mục tiêu của tôi, và cuối cùng tôi cũng cố gắng để có thể tham gia giải đấu. Nhưng tôi vẫn vui vì đã gãy chân vào năm 1999 chứ không phải năm 87 hay 79, khi đó, chắc tôi đã có thể từ bỏ luôn rồi.
Sau khi trở lại từ chấn thương, anh còn chơi bóng hay hơn rất nhiều. Tại sao vậy? - Kevin Cherry, Edinburgh
Nhiều người đã làm tất cả để tôi có thể trở lại mạnh mẽ hơn. Bác sĩ phẫu thuật Bill Leach, Bác sĩ trị liệu Brian Scott và Kenny McMillan, Graham Quinn, Jim Hendry.
Tôi đã vượt qua những khó khăn trong cuộc đời. Tất cả đều khiến tôi chiến đấu quyết liệt hơn để có thể trở lại chơi bóng và cống hiến tất cả những gì tôi có.
Mùa giải đầu tiên sau chấn thương, anh đã giành chiếc Giày vàng châu Âu. Anh tự hào về điều đó chứ? - Ben Shimmin, Manchester
Không có một cầu thủ thuộc Scandinavia nào làm được điều đó. Tôi đã ghi được 53 bàn thắng, và 35 bàn trong số đó là thuộc giải quốc nội. Tôi thực sự rất tự hào, nhưng tôi sẽ không đạt được thành tích đó nếu không có các đồng đội của tôi: Chris Sutton, Tom Boyd, Alan Thompson, Didier Agathe, Regi Blinker, Jackie McNamara and Lubo Moravcik. Họ là một phần không thể thiếu đằng sau những bàn thắng ấy.
Tôi đã từng đọc được rằng Chris Sutton là tiền đạo đá cặp mà cho anh cho là ăn ý nhất? Có phải thế không? - Shawn Armstrong, North Shields
Đúng thế. Chris và tôi đã chơi rất ăn ý với nhau. Chúng tôi hiểu nhau, cho đến tận bây giờ vẫn thế.
Tại sao anh lại chọn kiểu ăn mừng thè lưỡi? - Ameen Rabbani, Glasgow
Cũng tình cờ thôi. Tôi đã nhìn thấy một bức hình tôi đang lè lưỡi và nghĩ rằng "Sao mình không chọn kiểu ăn mừng này nhỉ?" Thế rồi tôi bắt đầu nhận được những lá thư từ các bậc phụ huynh, họ than phiền rằng con cái của họ cứ chạy quanh và thè lưỡi, tôi cảm thấy chán ngán với những bức thư đó và thế là, tôi dừng lại.
Ở World Cup 2002, anh chơi cùng với Zlatan Ibrahimovic khi ấy mới 20 tuổi. Anh ta có huênh hoang ngay trong giải đấu lớn đầu tiên không? - Jimmy Fairbairn, Uxbridge
Khi đó, cậu ta khá ngây thơ, nhưng vẫn mang phẩm chất tốt. Cậu ta có kĩ năng nhưng vẫn chưa đủ hoàn thiện. Sau đó tôi cũng được hỏi liệu cậu ta sẽ phát triển đến như thế nào, và tôi trả lời rằng: điều đó tùy thuộc vào Ibra bởi cậu ta đang có tất cả mọi thứ. Hiện giờ cậu ấy cũng là một trong những tiền đạo xuất sắc nhất thế giới.
Có phải thất bại trước Porto ở trận chung kết UEFA Cup là ngày tệ nhất trong sự nghiệp của anh không? - Andre Freitas, Guimaraes
Đúng thế. Tôi đã ghi hai bàn nhưng chúng tôi không thể chiến thắng. Điều đó thật khó có thể chấp nhận được. Giành chiếc cúp Châu Âu cùng Celtic có ý nghĩa rất nhiều với chúng tôi và người hâm mộ. Có rất nhiều người đã đến cho dù họ chẳng có vé trong tay, họ chỉ muốn ở Seville để chứng kiến chúng tôi giành chiến thắng [dừng lại nghẹn nghẹn nơi cổ họng] nhưng chúng tôi đã không làm được. Đến giờ tôi vẫn nổi da gà khi nói về ngày hôm đó. Đội hình Porto ngày đó chính là đội hình vô địch Champions League.
Anh có gặp khó khăn khi quyết định rời Celtic và gia nhập Barcelona? - John Boyd, Dumfries
Khó chứ nhưng tôi nghĩ nếu tôi không ghi bàn trong một vài trận, truyền thông sẽ nói, "Anh ta không còn là Larsson nữa" và tôi sẽ muốn từ bỏ. Tôi còn một năm hợp đồng và để ngưng tất cả những phán xét ấy, tôi muốn tuyên bố càng sớm càng tốt rằng tôi sẽ không gia hạn thêm với Celtic - tôi không muốn có bất cứ một sự nhiều nhầm nào cả.
Có hơn 30 câu lạc bộ để ý đến tôi, và tôi thì chỉ mong tới Tây Ban Nha bởi ước mơ của tôi là được chơi ở đâu đó ấm áp. Tôi cũng không muốn phải thi đấu để tranh suất trụ hạng, vì thế, tôi cảm thấy hài lòng với một đội bóng tầm trung. Nhưng khi Barca đến và liên hệ, tôi đã nói "Đồng ý!"
Sau khi để thua trận chung kết Champions League với Arsenal năm 2006, Thierry Henry có chia sẻ: “Mọi người sẽ nói nhiều về Samuel Eto’o và Ronaldinho, nhưng họ nên nói về cả những cầu thủ tạo nên sự khác biệt, như Henrik Larsson – người đã có hai kiến tạo.” Anh cảm thấy thế nào với phát biểu của Thierry Henry? - Jonny Ritchie, Fraserburgh