Với tài năng xuất chúng, Nguyễn Xuân Son có thể không phải một ví dụ điển hình, nhưng vẫn là trường hợp đáng tham khảo cho bất kỳ ai trong chúng ta. Bất kỳ ai đang bước đi mà mang theo sự biết ơn, chân thành và niềm nở bên mình. Đó là 3 lớp kính chồng tạo nên phép màu “vạn hoa” của trung phong số một Việt Nam hiện tại.
Ảnh: Trí Công |
Tra từ điển tiếng Việt, tính từ “chân thành” mang nghĩa “thật thà, thành thật từ tận đáy lòng”. Bài viết này là một tham khảo cho việc, nụ cười tét đến mang tai của Nguyễn Xuân Son khi chơi bóng trong màu áo ĐT Việt Nam, khi nhìn, tương tác và ăn mừng cùng đồng đội mới, là chân thành. Thay vì là sự xã giao hay gồng mình thân thiện như lẽ thường của người mới đến.
Hãy nhớ, anh là một ngôi sao tấn công - vừa góp công lớn nhất vào hai chiến thắng ngay trong hai trận đầu góp mặt. Và nói vui, anh cũng từng cover điệu ăn mừng nức tiếng của cầu thủ tôn sùng chủ nghĩa cá nhân bậc nhất - Cristiano Ronaldo. Son có nhiều lựa chọn hơn là những nụ cười hiền.
Điều chúng ta chưa từng mong
Nhưng anh đã chọn sự thân thiện: Một chi tiết nhỏ trong trận đấu tối qua cho thấy Son không hề diễn, vì đó là tình huống dễ “xì” nhất. Phút 39 trên sân Jalan Besar, Bùi Vĩ Hào cướp được bóng trong chân hậu vệ Singapore và thoát xuống. Tiền đạo quê An Giang chọn dứt điểm thay vì chọc khe cho Xuân Son bên cánh trái, bóng đi nhẹ và không thắng được thủ môn.
Chưa nhận thấy mình đã việt vị nếu nhận bóng, Xuân Son ra dấu vì sao không chuyền cho anh. Nhưng, xem lại băng hình nhiều lần, ta dễ thấy cử chỉ đó không thể hiện sự trách móc hay nặng hơn là mắng mỏ đàn em. Động tác phất tay hay cắn răng có thể hướng người ta đến suy nghĩ đó, nhưng cái nheo mắt và vẻ mặt của Son “tố cáo” điều ngược lại. Như những cú nheo trứ danh của đương kim HCV Olympic cầu lông nữ An Se-young, đó là biểu hiện của sự tiếc nuối. Cộng với vẻ mặt của Son, sự tiếc nuối hướng về tập thể, trong bối cảnh gần hết hiệp mà chúng ta chưa thể ghi bàn. Và càng tiếc hơn khi Việt Nam vẫn chưa nổ súng trong hiệp một giải năm nay.
Thực tế nếu anh không việt vị và bóng không đi dội xà ngang ở pha ngã bàn đèn phút 20, chúng ta cũng có thể phá cái dớp khó hiểu đó. Nhưng dù chưa thành công, tình huống này lại đáng giá ở chỗ - khiến chúng ta ngã ngửa nhận ra ĐT Việt Nam đang sở hữu một cầu thủ đậm đặc chất… samba ngẫu hứng.
“Ma thuật ấy không thể thất truyền”; “Nhiều năm từ ngày Ronaldinho lùi vào bóng tối, ma thuật của ‘ginga’ và nụ cười lại xuất hiện ở Camp Nou. Từ trong u ám, những tù nhân của thứ bóng đá vô cảm hiện đại đã thức giấc, trỗi dậy ăn mừng”. Khi gõ những dòng này trước bàn thắng mỹ miều của Neymar trong nghịch cảnh, ở cuộc ngược dòng lịch sử trước PSG của Barcelona năm 2017, người viết cũng không ngờ một ngày nào đó, chất ginga đặc biệt ấy lại có thể cuộn chảy trong lòng đội tuyển Việt Nam.
Ảnh: FBNV |
Tâng quả bóng như phóng chiếc máy bay có ghi lời nhắn lên bầu trời, anh ngả bàn đèn không do dự như lời khẳng định, chơi bóng là phải thế này. Và như cú volley không cần nhìn về khung thành ở phút 84, Son tin tưởng nó sẽ đến đích như đã làm vô số lần từ ngày nhỏ.
Tuyệt vời nhất, anh chơi bóng với nụ cười rực rỡ trên môi. Nụ cười của sự tận hưởng trò chơi như ta từng thấy ở Ronnie, ở Neymar hay gần nhất là Lamine Yamal, dù so sánh là khập khiễng. Thật sự thú vị khi chúng ta có một cầu thủ đậm chất đường phố như thế trong màu áo đỏ.
Sự tận hưởng khi thi đấu là một cách lý giải cho sự thân thiện của Son, nhưng chưa phải tất cả.
Phía sau nụ cười
“Có khó khăn gì vì tôi đã có bạn bè…”, khi khúc nhạc cao trào cất lên sau trường đoạn nặng đô nhất phim, những khán giả trung thành của loạt truyện, phim truyền hình và giờ đây là phim điện ảnh Kính vạn hoa khó kìm nước mắt trước vẻ đẹp của tình bạn; và trước đó, là hoài niệm về người xưa, cảnh cũ, những ký ức về mái trường, tuổi thơ ở thập niên 2000s.
Với sự chuẩn bị kỳ công trong 3 năm, một kịch bản được viết tử tế bậc nhất trong làng điện ảnh Việt năm qua, bộ phim đã chạm đến trái tim của người xem, ít nhất là người đang viết bài này. Việc đầu tiên tôi làm sau khi rời rạp là trích khoản tiền dành dụm để sắm trọn vẹn những tác phẩm về “thời thơ ấu dài lâu” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, để tiếp tục ôm ấp giấc mơ một ngày nào đó có thể viết về tuổi thơ, thời học sinh và cả thời sinh viên của mình. Không vì bất cứ tham vọng, tiền tài hay danh tiếng nào cả, mà để trả ơn chính những câu chuyện ấy, những người thân ấy, những người bạn ấy…
Ảnh: FBNV |
Nguyễn Xuân Son cũng là người đau đáu với sự biết ơn. Xuất phát từ khu ổ chuột, đấu tranh với nghèo khó và cám dỗ của tệ nạn; khởi đi với đôi giày nhặt từ bãi rác trong buổi thi tuyển học viện, bóng đá đã đưa anh đi một chặng đường dài để cập bến Việt Nam. Trong số những thử thách, có cả lần gãy vụn xương bàn chân suýt hỏng cả sự nghiệp.
Để rồi đây là điều anh đúc rút ở tuổi 27: “Giờ tôi đã có thể tự mua những đôi giày mới đắt tiền nhưng ký ức về đôi giày rách vẫn luôn bên tôi. Tôi cho rằng, một người nếu quên đi quá khứ thì khó thành công”, Xuân Son nói trong buổi phỏng vấn mới nhất trên báo Dân Việt. Một người biết trân trọng những gì đã tạo nên bản thân hiện tại, hiển nhiên trân quý miền đất hứa và những cộng sự đưa mình đến vinh quang.
Buổi tối thiêng liêng (như chia sẻ của Son) lần đầu tập trung đội tuyển, Son cười hề hề trước những pha “lên gối”, “bộp đầu” của những đồng đội mới, như cậu học sinh hưởng ứng trước trò đùa tếu táo của đám bạn, không hề có sự xa cách.
Ba lần ăn mừng bàn thắng trong màu áo tuyển Việt Nam, một lần Son chọn hôn lên lá cờ trên ngực, hai lần còn lại anh chọn vòng tay đồng đội, với nụ cười thường trực trên môi.
Ảnh: FBNV |
Một người quá đề cao cái tôi sẽ khó hòa nhập nhanh như thế. Đó là cầu thủ đứng nói lời cám ơn tất cả đồng đội, HLV và nhân viên của Thép Xanh Nam Định trước ngày hội quân lên tuyển; là người chụp bức ảnh tạo chiêu thức “lưỡng long nhất thể” với người bạn thân Hendrio, và được Nguyễn Quang Hải nhận xét: “Xuân Son là mẫu cầu thủ có thể kết nối về lối chơi, có thể khiến đồng đội của mình thoải mái hơn”. Anh đã trải qua đủ nhiều để chọn sống chan hòa với người thân, người bạn, đồng đội và giờ là đồng bào mới của mình.
Với tài năng xuất chúng, Nguyễn Xuân Son có thể không phải một ví dụ điển hình, nhưng vẫn là trường hợp đáng tham khảo cho bất kỳ ai trong chúng ta. Bất kỳ ai đang bước đi mà mang theo sự biết ơn, chân thành và niềm nở bên mình.