Newcastle là một thành phố đề cao sự chăm chỉ. Và sự tận hiến, nỗ lực của Miguel Almiron đã giúp anh có được một thứ xa xỉ trong bóng đá: Thời gian và sự kiên nhẫn. 4 năm kể từ khi đến đội bóng vùng Tyneside, cầu thủ chạy cánh người Paraguay đang thực sự thăng hoa.
Trước mùa giải 2022/2023, chưa mùa giải nào Miguel Almiron ghi quá 4 bàn thắng trong một mùa Premier League. Nhưng mùa giải này, tiền đạo người Paraguay đã ghi được 10 bàn thắng tại Premier League sau 29 lần ra sân. Newcastle đang thực sự biến đổi trong vòng 1 năm dưới thời những ông chủ mới, từ một đội bóng mấp mé nhóm xuống hạng họ đang cạnh tranh cuộc đua vào top 4. Trong khi đó, Almiron cũng đang có mùa giải thăng hoa nhất kể từ khi khoác áo “Chích chòe”.
Trong cuộc phỏng vấn với FourFourTwo, cầu thủ 28 tuổi đã có thời gian để chia sẻ về mùa giải ấn tượng của mình.
Mùa giải thăng hoa
- Anh sẽ tóm tắt mùa giải hiện tại của mình như thế nào?
- Tựa như một giấc mơ vậy. Tôi đã ghi nhiều bàn thắng, đội bóng thi đấu tốt và chúng tôi đã có mặt trong nhóm tham dự Champions League thời gian dài. Chúng tôi đã kỳ vọng mùa giải này sẽ tốt hơn mùa trước nhưng quả thực việc cạnh tranh gần với nhóm đầu bảng xếp hạng không phải điều toàn đội nghĩ đến. Lúc này toàn đội cần tiếp tục nỗ lực bởi chúng ta luôn có thể cống hiến nhiều hơn nữa.
- Việc giành quyền tham dự Champions League có phải mục tiêu thực tế với CLB ở mùa giải này?
- Đó là viễn cảnh thật đẹp. Từ khi còn nhỏ, tôi đã mơ ước được thi đấu ở châu Âu và Champions League là một phần trong đó. Làm được điều đó với Newcastle - CLB đã mở cánh cửa tới châu Âu với tôi - sẽ là một ước mơ thành sự thật. Chúng tôi cũng đang có hành trình tuyệt vời ở League Cup và muốn tiếp tục tiến bộ.
- Eddie Howe đã thay đổi điều gì?
- Ông ấy cho tôi nhiều sự tự do hơn. Nhận được sự tin tưởng của ông ấy giúp tôi tự tin hơn nhiều, và thật may là những bàn thắng đang đến nhiều hơn. HLV luôn yêu cầu tôi tập luyện dứt điểm, vì vậy tôi thường ở lại sau buổi tập để luyện dứt điểm chân trái và tạt bóng bằng chân phải. Ngay từ đầu, HLV trưởng đã yêu cầu tất cả cầu thủ phải tập luyện nhiều hơn.
- Anh thấy so với mùa giải trước đã có những sự thay đổi gì?
- Bạn có thể thấy sự tiến bộ của toàn đội ngay khi HLV trưởng tới, sau đó đội bóng đưa về Bruno Guimaraes, Kieran Trippier và một vài cầu thủ khác. Chúng tôi đã tiến bộ rất nhanh ngay sau đó. Các buổi tập trở nên sôi nổi, giàu năng lượng hơn bởi HLV trưởng luôn yêu cầu các cầu thủ phải tập hết sức trong mọi bài tập. Chúng tôi tập luyện cách thi đấu và các trận đấu chính là những buổi tập mở rộng. Đó là sự khác biệt lớn nhất kể từ khi HLV trưởng xuất hiện.
- Anh có từng lo lắng mình sẽ phải ngồi dự bị trong vài tháng đầu của triều đại Howe?
- Tôi sẽ không dùng từ “lo lắng”. Mọi cầu thủ đều mong muốn được đá chính và là phần quan trọng của đội bóng. Tuy nhiên đó là bóng đá, tôi cũng hiểu rằng đội bóng thi đấu tốt thì sự cạnh tranh sẽ rất cao. Tôi thích thử thách và tập trung thể hiện tốt khi có cơ hội ở trận đấu gặp Crystal Palace vào tháng 4. Tôi đã ghi bàn và bắt đầu được đá chính nhiều hơn. Những bàn thắng đóng vai trò quan trọng giúp tôi tự tin và càng ghi nhiều bàn, tôi càng giúp đội bóng.
- Anh suy nghĩ gì trong khoảnh khắc trái bóng rơi xuống và sau đó anh thực hiện cú vô lê vào lưới Fulham - pha lập công được công nhận là bàn thắng đẹp nhất tháng 10 của Premier League?
- Tất cả bắt đầu từ trước pha vô lê ấy. Trước tiên, tôi quan sát Bruno ở trung lộ để chuyền bóng cho cậu ấy, sau đó chạy vào khoảng trống - bài chúng tôi tập suốt cả tuần. Bruno chuyền bổng lại cho tôi, và thành thực mà nói, tôi không suy nghĩ gì khác ngoài việc dứt điểm đưa bóng về cột xa. Bàn thắng thật đẹp. Bạn không thể tưởng tượng được pha lập công ấy tiếp thêm cho tôi sự tự tin đến mức nào đâu. Khi bạn có những cầu thủ như Bruno bên cạnh - những cầu thủ thực sự ở đẳng cấp khác - trận đấu trở nên dễ dàng hơn nhiều. Lúc đó, bạn bắt đầu ghi nhớ những pha di chuyển của nhau.
- Anh từng ghi bàn thắng nào đẹp hơn thế chưa?
- Tôi không biết nữa. Có một bàn thắng tôi từng ghi cho Lanus trong trận derby với Banfield vào năm 2016. Ở phút cuối cùng, tôi nhận bóng ở vạch giữa sân, chạy thẳng đến khung thành và thực hiện một cú “sombrerito” (lốp bóng) qua đầu thủ môn. Bàn thắng đó thực sự quan trọng với trận derby và góp phần giúp chúng tôi đoạt chức vô địch Argentina năm ấy. Đó là thành tích tuyệt vời với Lanus - một CLB giỏi được tổ chức tốt nhưng dù sao vẫn không phải Boca hay River Plate ở Argentina.
“Tôi thường xuyên đi giày vì sẽ đá bất cứ thứ gì lăn trên đường”
- Anh hãy chia sẻ một chút về những năm tháng tuổi thơ của mình.
- Nhà tôi không giàu có. Số tiền bố mẹ kiếm được chỉ đủ ăn đủ tiêu, nhưng chúng tôi không đòi hỏi gì cả. Mẹ đã làm việc cật lực để có thể mua cho tôi đôi giày. Bố luôn đưa tôi đến sân tập bất cứ khi nào có thể. Nếu bố mẹ bận, ông luôn là người đưa tôi đi. Ở tuổi đó, bạn cần rất nhiều sự giúp đỡ và một lời động viên khi không được ra sân cũng có thể tạo ra sự khác biệt.
Miguel Almiron thời thơ ấu |
- Anh thấy mình nợ họ những gì?
- Tất cả mọi thứ. Năm 14 tuổi, tôi được tập thử ở Club Nacional nhưng mọi thứ không đi đến đâu vì họ nói tôi quá gầy. Sau đó, mẹ giúp tôi được tập thử ở Cerro Porteno - CLB mà cả gia đình tôi đều cổ vũ. Dù được chọn, tôi không được ra sân nhiều như trước đó ở Club 3 de Noviembre - đội bóng địa phương của tôi tại khu San Pablo ở Asuncion.
Đến một buổi sáng, bố mẹ đã rất bất ngờ và thất vọng khi tôi nói: “Con không đi tập nữa đâu”. Bố mẹ đứng bật cả dậy. Trước đó họ chưa bao giờ nghe tôi nói như vậy về chuyện bóng bánh và bố mẹ rất lo lắng. Mẹ nói nếu không muốn chơi bóng nữa, tôi sẽ đi làm cùng mẹ ở siêu thị, thu gọn xe đẩy và giúp khách mang đồ ra xe cho họ. Tôi thấy mình có trách nhiệm phải giúp gia đình và nếu bóng đá không làm được điều đó thì tôi phải tìm cách khác. Cảm ơn mẹ vì đã thuyết phục tôi rằng bóng đá là con đường đúng đắn. Sau đó tôi đã tiếp tục chơi bóng. Nếu không có câu chuyện ấy, ai biết được tôi sẽ ra sao?
- Anh đã bao giờ sống thiếu bóng đá hay chưa?
- Chưa bao giờ. Tôi thường xuyên đi giày vì tôi sẽ đá bất cứ thứ gì lăn trên đường. Năm tôi 6 tuổi, bố đưa tôi đến Club 3 de Noviembre lần đầu tiên và tôi vẫn nhớ mọi thứ về ngày hôm đó - cảm giác hồi hộp, mùi của sân. Tôi còn có hẳn một bức ảnh mà bố chụp tôi buổi chiều hôm ấy. Lúc đó tôi khá nhút nhát và không nói chuyện nhiều với mọi người. Tôi nghĩ đó là lý do bố đưa tôi đến CLB.
- Có phải anh có một hình xăm River Plate trên lưng và mẹ anh không vui vì chuyện đó?
- Đúng vậy. Tôi luôn cổ vũ River và năm 15 tuổi tôi quyết định có một hình xăm. Tôi biết mẹ sẽ rất giận nên trong Medianoche (bữa ăn bắt đầu ngay trước nửa đêm của ngày Giáng sinh), tôi bảo mẹ về chuyện đó khi tất cả mọi người đang ăn uống vui vẻ. Tôi nghĩ nếu mọi người đang vui, mẹ sẽ không muốn hủy hoại bầu không khí Giáng sinh đâu.
Hình xăm CLB River Plate trên lưng trái của Miguel Almiron |
- Anh lên đội một Cerro năm 19 tuổi, sau đó đoạt chức vô địch Clausura năm 2013 và Apertura năm 2015. Việc đoạt được danh hiệu cho đội bóng mà mình luôn cổ vũ có ý nghĩa thế nào với anh?
- Danh hiệu thứ hai thực sự có ý nghĩa đặc biệt. Tôi không được thi đấu nhiều khi đội đoạt danh hiệu Clausura 2013 nhưng danh hiệu Apertura 2015 tôi cảm thấy đã có đóng góp quan trọng hơn. Tôi đã ghi những bàn thắng và việc đến từ một gia đình là cổ động viên CLB khiến cả nhà chúng tôi vô cùng tự hào. Tôi sẽ luôn biết ơn CLB.
- Việc chuyển đến Lanus vào tháng 8/2015 diễn ra như thế nào?
- Ngay sau khi chúng tôi đoạt Apertura, Cerro nhận được lời đề nghị từ Lanus - đội bóng do Guillermo Schelotto dẫn dắt và hiện tại ông là HLV trưởng đội tuyển Paraguay của tôi. Argentina luôn là đất nước tôi muốn đến chơi bóng và tôi biết viêc chuyển đến đó sẽ có lợi cho cả sự phát triển công việc lẫn cuộc sống của tôi. Cerro cần bán cầu thủ vào thời điểm ấy, do đó tôi ra đi. Một lần nữa tôi lại phải cố gắng để được có vị trí ở đội một. Mùa giải thứ hai của tôi, đội bóng đoạt danh hiệu Primera Division 2016 và sau khi ghi bàn thắng vào lưới Banfield ở trận Clasico del Sur (trận derby giữa Lanus và Banfield), tôi lại ghi bàn trong trận đấu cuối cùng trước San Lorenzo. Đó là một quãng thời gian thật tuyệt vời.
- Điều gì khiến anh quyết định đến MLS và gia nhập Atlanta United?
- Tôi muốn thử một phong cách bóng đá khác. MLS rất nhanh - không chất lượng như Premier League nhưng cũng có chút tính thể lực và nhanh như ở Anh. Gia đình tôi yêu thích cuộc sống ở Mỹ và quãng thời gian tại đó thực sự giúp tôi cải thiện lối chơi, đặc biệt dưới thời Gerardo Martino - cựu HLV Barcelona. Ông ấy hỗ trợ tôi rất nhiều và là một trong những HLV giỏi nhất tôi từng làm việc cùng. Chúng tôi đã đoạt chức vô địch MLS Cup - danh hiệu lớn đầu tiên trong lịch sử CLB. Với thành phố Atlanta, cổ động viên và các cầu thủ, đó là quãng thời gian tuyệt vời. Tôi đã có mùa giải xuất sắc (13 bàn thắng, 13 kiến tạo) và giai đoạn trước mùa giải ở MLS thì tôi được Newcastle liên hệ.
Hãy kiên nhẫn rồi cơ hội sẽ đến
- Anh xử lý vụ lùm xùm với Grealish như thế nào?
- Tất cả đã là câu chuyện của quá khứ. Cậu ấy đã xin lỗi và tôi cũng đã chấp nhận lời xin lỗi ấy. Tuy nhiên, tôi luôn biết ơn toàn thể người hâm mộ Newcastle vì thái độ phản ứng của họ và tôi thực sự cảm nhận được sự ủng hộ đó khi chúng tôi đối đầu City trên sân nhà đầu mùa giải này. Ngày hôm đó tôi đã ghi bàn, nhưng xin được nhắc lại: Tôi không hề có cảm xúc hay động lực thái quá nào cả. Mọi cầu thủ đều được truyền cảm hứng chơi bóng bởi những điều khác nhau và tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều gì nằm ngoài bóng đá cả. Tôi chỉ tập trung vào bản thân và cố gắng làm những điều đúng đắn.
- Dường như anh luôn sống và thi đấu với nụ cười thường trực trên môi. Làm cách nào anh có thể giữ được nụ cười đó trong suốt quãng thời gian dài không ghi bàn sau khi gia nhập CLB?
- Bóng đá luôn khiến tôi vui vẻ, ngay cả trong những thời điểm khó khăn. Tôi cố gắng vui vẻ trong cuộc sống gia đình và tôi biết rồi cuối cùng ánh sáng sẽ trở lại. Những sự chỉ trích chỉ là một phần của bóng đá. Nỗ lực âm thầm và tận hưởng những quãng thời gian tốt đẹp là cách duy nhất.
- Anh sút bóng dội khung thành trong trận đấu đầu tiên trên sân nhà ở cuộc chạm trán Huddersfield. Anh có từng nghĩ rằng nếu bóng đi vào lưới, mọi chuyện sẽ khác?
- Đúng, tôi có suy nghĩ như thế. Nhưng cũng có thể nhìn vào điều đó từ một khía cạnh khác. Liệu mùa giải này tôi có thể đạt phong độ ấn tượng nếu trong quá khứ tôi không được nếm trải những thời điểm khó khăn như vậy? Đó là khi bạn thực sự hiểu bản thân mình và trở nên mạnh mẽ hơn. Bóng đá luôn dạy bạn những điều gì đó. Bạn sẽ chiến thắng hoặc bạn được học hỏi, bạn không bao giờ thua.
- Alexia - bạn gái của anh - có vai trò thế nào?
- Chúng tôi biết nhau năm tôi 16 tuổi còn cô ấy mới 14. Chúng tôi đã đồng hành cùng nhau trên cuộc hành trình của tôi. Cô ấy rời khỏi nhà để cùng tôi đến Argentina, Mỹ và bây giờ là Anh. Chúng tôi có một cậu con trai tên là Francesco và nếu mọi chuyện trên sân cỏ không thuận lợi với tôi, họ là những nguồn sức mạnh thực sự để giúp tôi ngắt khỏi những cảm xúc tiêu cực của bóng đá. Chúng tôi yêu thành phố này, chúng tôi thích ra ngoài đi bộ, uống cà phê hoặc khám phá nhiều thứ cùng Francesco. Bạn tập luyện và đi khắp nơi khi chơi bóng, vì thế tôi cố gắng dành hầu hết thời gian có thể cho con trong hành trình con lớn lên.
Gia đình nhỏ của Miguel Almiron và Alexia |
- Anh có biết bộ phim “Goal!” và Santiago Munez trước khi đến Newcastle không?
- Tôi có biết. Một trong những người bạn thân nhất từng nói với tôi về bộ phim khi thương vụ chuyển nhượng của tôi dường như khá giống trong phim. Hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ đạt được những điều như Santiago đã làm ở đây.
- Anh có thể kể cho tôi về mối quan hệ với người hâm mộ Newcastle được không?
- Từ ngày đầu tiên ở đây đến nay, tôi luôn cảm nhận được sự cổ vũ của người hâm mộ và tôi sẽ mãi biết ơn về điều đó. Ngay cả trong những thời điểm tệ nhất của tôi, họ không bao giờ ngừng cổ vũ. Chưa bao giờ tôi không cảm nhận được sự ấm áp của người hâm mộ. Tôi muốn tiếp tục thi đấu tốt để đáp trả lại niềm tin ấy.
- Vốn tiếng Anh của anh hiện tại thế nào rồi?
- Tôi có thể hiểu mọi thứ và các đồng đội cũng hiểu được tôi nói. Tuy nhiên, tôi vẫn gặp chút khó khăn khi nói trong các cuộc phỏng vấn và điều đó khiến tôi khá căng thẳng. Tuy nhiên tôi vẫn đang học.
- Anh thấy những cơn mưa, gió và tuyết ở đây thế nào?
- Tôi quen rồi. Tháng 6 năm ngoái, chúng tôi trở về Paraguay nghỉ hè và gặp gia đình. Khi đó đang là mùa đông, nhiệt độ là 12 độ C và tôi đi ra ngoài chỉ với một đôi găng tay ngắn. Bạn bè tôi không tin nổi chuyện đó. Họ mặc những chiếc áo khoác to, đội mũ, quàng khăn rất nhiều.
- Anh có lời khuyên gì cho chính anh - cậu bé Miggy 6 tuổi năm xưa trong buổi tập đầu tiên của anh khi đó?
- Hãy thật kiên trì và nhẫn nại. Đó là điều rất quan trọng cần nhớ trong bóng đá, nhất là khi bạn phải ngồi dự bị hoặc mọi thứ không diễn ra như mong muốn. Đừng mất bình tĩnh. Hãy tiếp tục nỗ lực rồi thời điểm của bản thân sẽ đến, khi ấy hãy sẵn sàng nắm lấy cơ hội.
Theo Andrew Murray | FourFourTwo