Matteo Brighi: Một sự nghiệp dở dang

Tác giả Fussballgott - Thứ Tư 04/03/2020 20:10(GMT+7)

Nếu như bạn chưa từng nghe tới cái tên này thì cũng không sao. Nhưng khoan đổ lỗi cho lập trình viên đã nhầm lẫn, ít nhất thì chỉ số đó đã đúng tương đối với mức đánh giá của Hiệp hội cầu thủ Italia, nơi đã trao cho Brighi danh hiệu cầu thủ trẻ xuất sắc nhất đất nước hình chiếc ủng năm 2002. Alesandro Nesta, Francesco Totti, Antonio Cassano,…là những người đã từng giành giải thưởng này trước Brighi.

 Quay lại năm 2003, bóng đá thế giới chứng kiến hàng loạt tài năng trẻ nở rộ, từ châu Âu sang Nam Mỹ, từ những học viện danh tiếng cho đến những lò đào tạo kém hơn hơn. Một tương lai tươi sáng, lấp lánh màu tiền bạc và vinh quan đang chờ đón họ.

Wayne Rooney, Cristiano Ronaldo, Antonio Cassano, Robinho, Carlos Tevez, Lionel Messi và Rafael van der Vaart – người trở thành chủ nhân giải thưởng Golden Boy đầu tiên – đi lên một bước tiến mới của chính CLB của mình. Nhưng chỉ một số phát tiết hết tài năng của mình; những người khác vì lí do nào đó bị bỏ lại bên đường.
Tuy nhiên nằm ngoài những người kể trên, có một cầu thủ trẻ được game FIFA ưu ái hơn tất cả phần còn lại. Trong phiên bản năm 2003, chỉ số tiềm năng của Matteo Brighi, 22 tuổi, lên đến 97 – mộ con số không tưởng vẫn truyền kỳ đến ngày nay.
Nếu như bạn chưa từng nghe tới cái tên này thì cũng không sao. Nhưng khoan đổ lỗi cho lập trình viên đã nhầm lẫn, ít nhất thì chỉ số đó đã đúng tương đối với mức đánh giá của Hiệp hội cầu thủ Italia, nơi đã trao cho Brighi danh hiệu cầu thủ trẻ xuất sắc nhất đất nước hình chiếc ủng năm 2002. Alesandro Nesta, Francesco Totti, Antonio Cassano,…là những người đã từng giành giải thưởng này trước Brighi.
Điều đáng chú là chỉ cách đó 2 năm, Brighi còn đang thi đấu ở Rimini, tranh tài ở giải Serie C2. Anh đã giúp đội bóng quê nhà tiến vào đến trận play-off thăng hạng, ghi 2 bàn nhưng Rimini vẫn không thể chiến thắng.
Đó đang là mùa giải thứ hai của Brighi cho Rimini, nhưng thực tế thì anh đã là người của Juventus. Bianconeri đã chiêu mộ từ hè 1999 và sẽ phát triển anh từng bước, bắt đầu từ đội Primavera. Tuy nhiên, đã có những dấu hiệu cho thấy Brighi không giống những cầu thủ teen nào khác, quyết tâm bằng mọi giá để thể hiện và nổi tiếng càng nhanh càng tốt: anh xin ở lại Rimini thêm một năm để hoàn thành khóa học kế toán.
“Tôi không thấy rằng mình cần phải chuyển đi ngay lập tức. Tôi chưa sẵn sàng” – Brighi trả lời phỏng vấn năm 2000.
“Tốt hơn là tôi nên chờ đợi và tích lũy thêm một số kinh nghiệm”.
Vì quyết định này, Rimini như được tặng món quà bất ngờ, vì bởi lẽ Brighi đã quá giỏi so với mặt bằng chung giải đấu, nhưng không ra đi vì việc học chưa hoàn thành.
Khi Brighi thực sự đến Turin, anh mang lại cảm giác khiêm nhường tử tế: “Vẫn còn quá sớm để phán xét về tôi. Tôi không biết liệu mình có thể trụ lại ở đẳng cấp này không nữa. Tôi ở đây để học hỏi. Những gì diễn ra trong vài tháng nữa sẽ quyết định tôi có thể ở lại đội một hay không”.
Sự thay đổi đột ngột giữa hai cấp độ bóng đá khiến cho mùa giải đầu tiên của Brighi vẫn mông lung, thiếu chắc chắn. Anh ra sân chỉ 11 lần trong sự dẫn dắt của HLV Carlo Ancelotti. Brighi được đem cho Bologna mượn.
Thoát khỏi áp lực khổng lồ tại Turin, Brighi thoải mái phô diễn những gì tốt nhất của mình, dưới sự dẫn dắt của Francesco Guidolin. Vào cuối mùa, màn trình diễn xuất sắc của anh mang về giải thưởng cầu thủ trẻ xuất sắc nhất Italia 2002. Có điều không thể bỏ qua việc anh không ghi được bàn nào trong cả mùa giải.
Đôi khi trong bóng đá hiện đại, các chỉ số thống kê dễ đưa công chúng đến những ngộ nhận sai lầm. Ai là người ghi bàn nhiều nhất? Ai kiến tạo nhiều nhất? xG của ai cao nhất? Nhưng mùa giải thành công ở Bologne, Brighi cho thấy dù thiếu kinh nghiệm đỉnh cao nhưng anh vẫn cung cấp những màn trình diễn chất lượng. Bóng đá Italia có thể tin tưởng rằng họ đã tìm thấy một siêu sao mới toanh.
Vì vậy, dù không ghi bàn thắng nào, sự toàn diện của Brighi dường như không có khuyết điểm. Một cách rất tự nhiên, anh được so sánh với huyền thoại Fernando Redondo về khả năng làm chủ trái bóng với sự điềm tĩnh, nắm bắt thời điểm để phân phát đến đồng đội và khi nào cần làm chậm lại. Những gì Brighi thua kém Redondo, anh bù lại bằng khả năng di chuyển không bóng hỗ trợ đồng đội.
Và không chỉ dừng lại ở vai trò điều phối, Brighi còn chơi tốt trong vai trò thợ săn khoảng trống. Anh có nhận thức sâu sắc về hình học, lướt đi giữa những đường phân tuyến của đối thủ, hoặc đọc trước tình huống để lao vào áp sát ngay lập tức.
Ở Serie A trong những năm đầu thế kỷ, những tiền vệ hàng đầu như Edgar Davids, Alessio Tacchinardi, Emerson, Gennaro Gattuso, Clarence Seedorf và Damiano Tomassi đều là những kẻ săn mồi ở khu trung tuyến. Bất kể một biểu hiện yếu đuối nào của địch thủ cũng sẽ bị trừng phạt ngay lập tức. Brighi không bao giờ để bọn họ bắt nạt. Anh quá toàn diện để sợ hãi.
Do đó, ngay sau khi Brighi giành được giải thưởng cao nhất mà bóng đá Italia có thể dành cho một cầu thủ trẻ, Juventus đã gọi anh về, bổ sung một hàng tiền vệ chật chội đã có sẵn Davids, Tacchianardi, Pavel Nedved và Antonio Conte. Tuy nhiên, thời gian của Brighi bị rút ngắn bất ngờ.
Sau khi giành Supercoppa Italiana với đội bóng chủ quản, Brighi bất ngờ trở thành một phần trong vụ chuyển nhượng Marco Di Vaio từ Parma. Ancelotti phê duyệt việc bán 50% quyền sở hữu Brighi cho Parma và anh phải đến khoác áo Gli Emiliani ngay lập tức.
Đây là một canh bạc hoàn hảo cho Juventus: họ nhận được 5 triệu bảng, vẫn giữ lại phân nửa giá trị Brighi, và tùy vào thể hiện ở Parma sẽ đấu giá định đoạt lại tương lai của anh.

Giả định là vô cùng lý tưởng nhưng Brighi đã tỏ ra không thoải mái với sức ép ở Parma. Việc liên tục bị so sánh với Redondo và giải thưởng trước đó khiến kỳ vọng Brighi sớm đạt tầm vóc của Totti, Cassano hay Nesta tăng cao. Một Brighi nhút nhát đã bị ảnh hưởng còn sự tiến bộ trên sân chậm lại dần.
Tài năng có thể đi được rất xa trong thế giới bóng đá. Hầu hết cầu thủ chuyên nghiệp có thể giảng cho chúng ta bài học về ý nghĩa của sự chăm chỉ. Đôi khi, nó mang ý nghĩa như tính ngạo mạn. Những cầu thủ bóng đá ý thức điều gì phải làm và họ sẽ làm không ngại ngần để đạt mục đích. Ở Brighi, anh thiếu đi sự tự tin cần thiết và bị kiềm nén bởi phong cách hướng nội của mình.
Khi mọi người chờ đợi anh như cơn giông tố mang đến năng lượng cho hàng tiền vệ thì Brighi cư xử như thể anh có thể mang đến cả mùa xuân dịu dàng. Ancelotti có lần nhận xét về cậu học trò:
“Một cách nào đó thì cậu ấy khá giống tôi – đơn giản, bộc trực. Cậu ấy nên bớt nhút nhát lại”.

“Cậu ấy không nói mà chỉ thì thầm; cậu ấy di chuyển như thể luôn phải xin phép”.
Hai mùa giải mờ nhạt ở Parma và sau đó là Brescia, với chấn thương kéo dài, cản trợ con đường đi đến đỉnh cao của Brighi. 2 mùa giải kể từ sau khi được vinh danh, anh bị những đồng nghiệp đồng trang lứa vượt qua.
Andrea Pirlo, người chơi cạnh Brighi ở đội U21, giờ đã có suất chính thức ở AC Milan, giành được chức vô địch cả Serie A lẫn Champions League. Cassano, người nhận được kỳ vọng rất nhiều, vẫn đang tỏa sáng đều đặn với AS Roma và gây ra sự ham muốn dữ dội ở Madrid.
Juventus ở trong tình thế khá khó xử. Họ đã sở hữu anh từ năm 18 tuổi và giờ thì không biết xử trí thế nào cho hợp lý. Cuối cùng họ quyết định mua lại 50% quyền sở hữu từ Parma, trước khi các anh cho AS Roma để đổi về Emerson.
Brighi, lúc đó mới 24 tuổi, đang ở đỉnh cao của thể chất xuôi về phương nam tới Rome, nhận ra chính CLB này cũng không cần mình. Họ lại đem anh cho Chievo mượn, đổi lại đội bóng này phải bán Simone Perrotta cho họ. Perrotta chính là phương án A để thay thế Emerson. Sau khi bị đá ngang dọc Italy, Brighi dừng lại ở Chievo.

Cho đến lúc này, Brighi tìm thấy lại bình yên và chơi thứ bóng đá của mình trong ba mùa giải. Chievo đã lúc giành được suất tham dự Champions League trong thời gian này, nhưng kết cục cuối cùng là I Gialloblu phải xuống hạng. Brighi quay về Roma với một tâm trạng thoải mái hơn. Sau bao nhiêu năm tháng, áp lực kỳ vọng dành cho anh đã vơi dần. Chính trong chặng đường này, Brighi cho mọi người thấy sâu bên trong tâm hồn mình.
Có thể nói Brighi là độc nhất so với những đồng nghiệp cùng thời mình. Mặt dù phảng phất nét mặt buồn, suy tư như Fabio Cannavaro và Gianluca Zambrotta, Brighi trốn tránh ánh đèn sân khấu. Các buổi tiệc của CLB, hợp đồng quảng cáo đều không khiến Brighi bận tâm.
Anh dành thời gian của mình cho những hoạt động ít phô trương hơn, như đọc sách, dự các buổi hòa nhạc và ăn tối cùng bạn bè. Trong cuộc phỏng vấn năm 2013, Brighi bày tỏ sự chán ghét lối sống xa hoa của giới cầu thủ bóng đá, mà theo anh tạo ra hố sâu ngăn cách giữa họ và cổ động viên. 
“Tôi thích làm, không thích nói” – Brighi nói với Sky Italia. “Những cầu thủ khác khoe khoang và bán mình, chắc chắn là tốt hơn tôi. Tôi đâu trách gì họ, đó chỉ đơn giản không thuộc về con người tôi”.
Do đó bất chấp khởi đầu hứa hẹn của mình, Brighi hài lòng với sự nghiệp đã qua của mình. Để lại sau lưng những kỳ vọng to lớn về vinh quang mà anh sẽ chạm tay tới. Sau 4 năm rưỡi ở Roma, mà vị trí cao nhất là á quân, Brighi bắt đầu một hành trình du mục đi qua Atalanta, Torino, Sassuolo, Bologna, Perugia và Empoli.
Đó cũng là lý do lớn nhất khiến Brighi không thể đạt tầm cao như mong đợi của nhiều người. Một trong số đó là HLV Marcello Lippi, than thở rằng phải chăng người Italia đã tự hủy hoại một nhân tài.
“Từ góc độ con người, cậu ta hết sức sáng lạn. Từ góc độ kỹ thuật, cậu ấy là một tiền vệ chuyên cần nhất mà mọi HLV đều muốn có. Theo cảnh báo của tôi từ trước, lúc mới bắt đầu sự nghiệp cậu ấy đã nhận quá nhiều khen ngợi tới mức kỳ vọng xung quanh rất lớn”.
Mặc dù chỉ có sự nghiệp khiêm tốn, công chúng sẽ không quá khó để tìm thấy những người đương thời đã khen ngợi Brighi thế nào. Cựu binh lâu năm của AS Roma, Damiano Tomassi, một phần trong đội hình vô địch Serie A 2000-01 bày tỏ: “Cậu ấy giỏi hơn tôi nhiều. Tôi chỉ có cơ hội thi đấu trong đội ngũ những cầu thủ giỏi và giành được thứ gì đó đặc biệt. Tôi hy vọng Matteo cũng làm được điều đó”.
Brighi đã không thể có cơ hội nào như ý nguyện của Tommasi. Chàng trai trẻ từ Rimini, dường như vẫn khó hiểu với thế giới bóng đá, chưa có CLB nào từ 2018. Giờ đã 38 tuổi, có lẽ thời gian của anh đã cạn kiệt.
- Theo Josh Butler | Thesefootballtimes

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.

Nguyễn Quang Hải: Sự khác biệt của một cầu thủ đặc biệt!

Những gì Nguyễn Quang Hải thể hiện tại Thường Châu, Trung Quốc đầu năm 2018 xứng đáng được coi là màn trình diễn cá nhân xuất sắc nhất của một cầu thủ Việt Nam ở cấp độ châu lục. Tiếp nối chiến tích cá nhân và tập thể khó tin tại VCK U23 châu Á, là một Quang Hải đóng vai trò tối quan trọng trong đội hình “Những chiến binh sao Vàng” thời HLV Park Hang Seo giành Hạng 4 môn bóng đá nam Asiad 2018, Vô địch AFF Cup cùng năm và vào tới Tứ kết Asian Cup 2019.

Mohamed Salah: Ở lại hay ra đi?

Liverpool có 2 giải pháp, nhưng chúng lại tạo ra 1 vấn đề. Cầu thủ xuất sắc nhất của họ đang có mùa giải hay nhất trong sự nghiệp. Họ chỉ đánh rơi 7 điểm sau 19 trận tại Premier League và Champions League. Vì thế, cầu thủ này liên tục được phỏng vấn sau những trận đấu mà anh đóng vai trò quan trọng giúp Liverpool giành chiến thắng.

E-magazine: Santi Cazorla - Địa ngục chấn thương và sự nhiệm màu kỳ lạ của cuộc sống

Những biến cố kinh hoàng tưởng chừng như đã khiến tiền vệ người Tây Ban Nha gục ngã và phải chấp nhận rời xa thế giới bóng đá trong đau đớn và tủi nhục, nhưng rồi bằng niềm đam mê và lòng khao khát cháy bỏng, Santi Cazorla cuối cùng đã vượt qua tất cả để tiếp tục mang đến cho khán giả những phép màu tuyệt vời trên sân cỏ.