Mario Mandžukić: Kẻ điên rồ sống chết vì Lão phu nhân

Tác giả Ole - Thứ Sáu 02/06/2017 15:50(GMT+7)

Một trong những hình ảnh đáng nhớ nhất về Mandžukić chính là tình huống va chạm dữ dội giữa tiền đạo người Croatia với Sergio Ramos ở trận tứ kết Champions League năm 2015.
Mario Mandžukić: Kẻ điên rồ sống chết vì Lão phu nhân
Sau khi lĩnh trọn cú giật cùi chỏ từ trung vệ của Real Madrid, khuôn mặt Mandžukić đã chảy máu ròng ròng. Mặc dù vậy, thay vì chấp nhận nằm sân, anh lại không ngừng lao về phía trọng tài để tranh cãi đúng sai. Máu càng đổ xuống nhiều hơn thì những tiếng hét của Mandžukić lại càng lớn hơn. 
 
Một kẻ chỉ khao khát chiến đấu đến cùng như vậy, đương nhiên sẽ chẳng bao giờ thèm quan tâm đến việc mình đang bị thương ra sao. Để rồi giờ đây, khi mà Mandžukić đã hoàn toàn sống chết vì Juventus, các tifosi có thể tin rằng chân sút mang áo số 17 mới chính là nguồn động lực mạnh mẽ nhất bên phía đội bóng thành Turin trong trận chung kết Champions League gặp Real Madrid vào rạng sáng Chủ nhật tuần này.
 
“DILKOS” TRÊN SÂN CỎ

“Nếu như trọng tài không bảo cậu ấy rời sân, có lẽ Mario sẽ tiếp tục thi đấu và để cho mình chảy máu đến chết thì thôi”, HLV Diego Simeone nhận xét sau khi trận đấu giữa Atletico và Real kết thúc.
 
Không thể phủ nhận rằng, Mandzo là một tiền đạo giỏi. Tuy nhiên, ở những đội bóng lớn mà ngôi sao sinh năm 1986 này từng khoác áo, chưa bao giờ anh được xem là kép chính. Thời còn chơi cho Wolfsburg, cầu thủ người Croatia phải chấp nhận hy sinh để phục vụ Edin Dzeko. Chuyển sang Bayern Munich, mặc dù được xếp chơi ở vị trí trung phong cắm ưa thích nhưng anh lại phải đóng vai trò “chim mồi” nhằm thu hút khoảng trống đồng thời làm tường cho bộ đôi Ribery-Robben từ hai cánh xâm nhập vào khu vực cấm địa. Trong giai đoạn khoác áo Atletico Madrid, Mandžukić cũng không phải nhân tố được HLV Simeone kỳ vọng tuyệt đối trên hàng công, mà là Antoine Griezmann. Sau khi cập bến Juventus, thêm một lần nữa anh lại phải nhường chỗ cho Gonzalo Higuain.
 
Nói như vậy là để thấy rằng Mandžukić sở hữu khả năng thích nghi cực tốt. Dẫu rằng không được phục vụ một cách tối ưu, thế nhưng chân sút người Croatia vẫn luôn biết cách đóng góp cho đội bóng trên nhiều phương diện. Tất nhiên, để làm được điều này, cũng đòi hỏi anh phải mang trong mình một thứ tinh thần chiến đấu bền bỉ và bản lĩnh nhất, giống hệt như những gì mà anh từng thể hiện ở trận derby Madrid cách đây hai năm, một kẻ sẵn sàng đổ máu chứ không chấp nhận đầu hàng trước hoàn cảnh.
 
Thực tế đã cho thấy, Mario chưa bao giờ là một gã hiền lành trên sân cỏ. Trong rất nhiều trận đấu, chân sút 31 tuổi này cũng sẵn sàng đá xấu hậu vệ đối phương, từ giẫm chân, ăn vạ cho đến đánh nguội hay gào thét trước mặt trọng tài. Mặc dù vậy, sự xấu xí vẫn chỉ là một phần nhỏ trong cái cách mà Mandžukić chơi bóng. Hơn tất cả, yếu tố cuối cùng làm nên thành công của ngôi sao người Croatia chính là tinh thần quyết tâm đến mức dữ dội chẳng khác nào một kẻ điên.
Mario Mandžukić trong màu áo Zagreb
Được biết, khi còn khoác áo Dinamo Zagreb, HLV Ciro Blazevic từng đặt cho anh biệt danh “Dilkos”, (có nghĩa là Gã điên). Vậy là cánh nhà báo Croatia cứ được thể gọi anh như vậy, cho đến một ngày cảm thấy khó chịu quá, cầu thủ người Croatia đã phải nói thẳng với họ rằng: “Này, tôi có tên tuổi hẳn hoi, xin đừng gọi tôi như thế nữa được không”. Là một con người độc lập và tính tự trọng cao, Mandžukić đương nhiên không cho phép người ta đặt điều về mình. Ở một khía cạnh nào đó, anh có thể chơi bóng theo kiểu “Dilkos” thật đấy nhưng ngoài đời, anh không hề muốn mọi người xem mình là một… thằng điên, anh phải là Mario Mandžukić, thế thôi.

CHẾT CHO… JUVE?
 
Việc Mandžukić thường xuyên phải thay đổi đội bóng một phần là bởi tính cách của anh không hề dễ dung hòa với các HLV. Chiến lược gia Felix Magath khi còn dẫn dắt Wolfsburg từng nhận xét về cậu học trò người Croatia như sau: “Chẳng có HLV nào có thể chế ngự được cậu ta”. Thực tế, năm đầu tiên của Mandžukić trong màu áo Juventus cũng không hề suôn sẻ.
Mario Mandžukić trong màu áo ĐT Quốc Gia
Mùa giải 2015/16, cựu ngôi sao Atletico chỉ ghi được vỏn vẹn 13 bàn thắng trên tất cả các đấu trường, một con số quá ít so với những gì mà người ta kỳ vọng vào vị trí trung phong cắm trên hàng công Bianconeri. Dẫu vậy, điều khó chịu nhất lại đến từ kỳ chuyển nhượng mùa Hè năm ngoái, sau khi bản hợp đồng “bom tấn” 90 triệu euro, Gonzalo Higuain cập bến đội bóng thành Turin. Gần như ngay lập tức, Max Allegri đẩy anh lên băng ghế dự bị để nhường chỗ cho chân sút người Argentina.

“Tôi bực mình, tất nhiên là vậy rồi. Khi phải ngồi dự bị, bạn trông giống như một thằng nhóc chơi bóng với mấy đứa trẻ hàng xóm. Chúng cảm thấy mệt và gọi bạn vào thay. Tôi cũng không phải rô-bốt, tôi không thể che giấu cảm xúc của mình”, cầu thủ cao lớn bên phía Juve tỏ ra tức giận khi trả lời phỏng vấn.
 
Nhưng rồi, bằng tinh thần quyết tâm chiến đấu đến cùng, cộng thêm bộ não chiến thuật tuyệt vời của ông thầy Allegri, cuối cùng anh đã hồi sinh cơ hội trở lại đội hình chính thức. Tháng Giêng năm 2017, lần đầu tiên Lão Bà ra sân với một đội hình lạ lẫm, bao gồm Higuain chơi cao nhất, Dybala đá hộ công, Juan Cuadrado cánh phải và Mandžukić bên phía đối diện, trong vai trò của một… tiền vệ cánh trái. Mọi sự nghi ngờ ban đầu đã nhanh chóng bị xua tan sau khi người ta chứng kiến Juventus dễ dàng đè bẹp đối thủ, còn Mandzo hoạt động như một “cỗ máy”.
Mario Mandžukić và Marchisio
Chạm trán Barca ở tứ kết Champions League, bộ khung kỳ lạ này vẫn tiếp tục được HLV Allegri sử dụng và phát huy hiệu quả tuyệt vời. Bằng nền tảng thể lực và sức mạnh vượt trội, Mandžukić đã hoàn toàn “bóp chết” Segi Roberto bên phía đội bóng xứ Catalonia. Là một cầu thủ cao to, thế nhưng ngôi sao người Croatia không hề chậm chạp chút nào. Trong nhiều tình huống, khi Alex Sandro dâng cao, chính Mandžukić là người chủ động lùi sâu để bọc lót cho hậu vệ người Brazil.
 
Trước AS Monaco tại bán kết, chiến thuật “Mandzukic” thêm một lần nữa cho thấy tính đúng đắn. Không chỉ là người hoạt động bao quát, xuất hiện ở nhiều điểm nóng trên sân, chân sút sinh năm 1986 còn trực tiếp ghi bàn vào lưới đối phương (trong trận lượt về). Được biết, đây cũng mới chỉ là bàn thắng… thứ hai của anh ở đấu trường Champions League mùa này. Theo thống kê, thành tích ghi bàn của anh đang có xu hướng giảm dần trong vài mùa giải gần đây, thế nhưng vai trò đối với đội bóng thì ngày càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Một điều đáng kinh ngạc hơn nữa là kể từ ngày khoác áo Juve, cứ hễ khi nào anh ghi bàn thì đồng nghĩa rằng Bianconeri sẽ giành được chiến thắng cuối cùng (21 trận, 22 bàn và 21 chiến thắng). Rõ ràng, trước khi nghĩ đến việc phong tỏa Higuain hay Dybala, các hậu vệ bên phía Real Madrid cũng nên tập trung đề phòng cái tên Mandžukić thì tốt hơn.
 
Cựu tiền đạo Gianluca Vialli sau khi chứng kiến Mandžukić chơi tiền vệ trái đã so sánh cầu thủ người Croatia với Samuel Eto’o thời còn khoác áo Inter Milan: “Cả hai đều là mẫu cầu thủ biết hy sinh bản thân vì tập thể. Chính tinh thần đồng đội và khả năng chiến đấu bền bỉ của anh đã giúp mọi việc trở nên đơn giản hơn với Allegri”. Theo đó, ở mùa giải 2009/10, khi Inter dưới triều đại HLV Jose Mourinho giành cú ăn ba lịch sử, Eto’o cũng phải chấp nhận đá dạt cánh phải để nhường vị trí trung phong cho Diego Milito, chân sút đoạt danh hiệu Vua phá lưới Champions League năm ấy.
 
Về mặt lý thuyết, anh cũng không phải mẫu tiền đạo dứt điểm nhạy bén giống như Higuain, lại kém hơn Dybala về khả năng rê dắt hay kỹ thuật cá nhân, và đương nhiên tốc độ cũng khó lòng so sánh được với Cuadrado. Thế nhưng, chỉ cần một điểm mạnh duy nhất là khả năng càn lướt không chiến, cùng với ý thức kỷ luật cao, sẵn sàng tuân thủ theo mọi yêu cầu chiến thuật được giao phó, ngôi sao người Croatia mới chính là nhân tố không thể thay thế trong đội hình Juve.
 
Vì chiến thắng của tập thể, Mandžukić sẵn sàng lăn xả, phòng ngự đến quên mình. Nhưng khi cần thiết, anh vẫn luôn biết cách tỏa sáng để thỏa mãn niềm đam mê ghi bàn. Chẳng cần phải nói đâu xa, cứ nhìn vào hình ảnh Mandžukić lao về phía khán đài để ăn mừng cùng người hâm mộ sau khi mở tỷ số trong trận gặp Monaco là đủ hiểu. Có vẻ như, gã điên bây giờ chỉ còn muốn được “sống chết” cùng Lão phu nhân mà thôi.
 
CUỘC SỐNG THẦM LẶNG CỦA… NGƯỜI THỢ GỐM
 
Ít người biết rằng, Mandžukić có chứng chỉ làm gốm đàng hoàng. Trong thời gian rảnh rỗi, anh vẫn thường về thăm gia đình, bạn bè ở quê hương Slavonski Brod và tự mình thả hồn vào những món đồ gốm một cách tỉ mỉ, tinh tế. Trên sân cỏ, tiền đạo của Juventus có thể là một chiến binh ồn ào, nhưng ngoài đời, anh chỉ là một người đàn ông bình dị và thầm lặng. 
 
Mùa Hè năm 2013, sau thời điểm HLV Pep Guardiola cập bến Bayern Munich và thẳng thắn bày tỏ quan điểm không thích Mandžukić, người ta đã thấy chân sút Croatia bỏ về nhà. Ngay lập tức, ai cũng cho là anh đang hờn dỗi theo kiểu trẻ con, thế nhưng sự thật là thành phố Slavonski Brod quê anh khi ấy vừa phải hứng chịu trận lụt khủng khiếp nhất vùng Balkan trong suốt một thế kỷ. Mục đích của Mandzo khi trở về là để làm từ thiện cho đồng bào mình, thông qua các công tác hỗ trợ y tế, thực phẩm, cứu trợ…
Mario Mandžukić ở Bayern
Làm nhiều việc tốt, tuy nhiên Mandžukić chẳng bao giờ thèm khoe mẽ trước báo chí. Mỗi khi được hỏi về cuộc sống ngoài bóng đá của mình, chân sút sinh năm 1986 này thường trả lời hết sức ngắn gọn và qua loa. Một con người bình dị đến vậy, đương nhiên là chung thủy. Trên đôi giày mà anh vẫn hay đi, một chiếc có ghi tên cô bạn gái Ivana, chiếc còn lại là tên chú chó cưng Leni. Hiếm ai khai thác được thông tin gì về đời sống tình yêu của Mandžukić bởi anh và Ivana thường ít khi xuất hiện trước đám đông. Đối với cầu thủ người Croatia, sau bóng đá, có lẽ chỉ còn gia đình, bạn bè và những điều thầm lặng mà anh muốn cống hiến cho mọi người.
 
Bước sang tuổi 31, cũng thật khó để mà tin rằng Mr No Good sẽ tìm thấy một tia sáng nào mới mẻ hơn trong sự nghiệp. Mặc dù vậy, sự bùng nổ và tinh thần chiến đấu không mỏi mệt của anh vẫn là điều mà người ta đang chờ đợi, ít nhất là ở trận chung kết Champions League cuối tuần này. Không phải một ngôi sao được điểm tô bởi những ánh hào quang lấp lánh, thế nhưng Mandžukić sẽ khiến mọi người nhớ đến mình theo một cách hoàn toàn khác, hoặc là một gã điên dám sống dám chết trên sân cỏ, hoặc cũng có thể là một trái tim vô cùng giản dị giữa cuộc đời…

OLE    
   
  
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.