Lorenzo Insigne: Ngay cả Chúa cũng yêu Napoli

Tác giả CG - Thứ Năm 01/03/2018 16:49(GMT+7)

Trước khi bắt đầu câu chuyện này, tôi phải gửi lời xin lỗi tới Chúa. Và Chúa ở đây, ý tôi là “D10S”… ngài Maradona. Bên cạnh đó tôi cũng muốn xin lỗi bố.
Lorenzo Insigne: Ngay cả Chúa cũng yêu Napoli
Vì năm 8 tuổi, tôi đã mắc tội. Có thể với hầu hết mọi người đó không phải tội lỗi nhưng khi bạn lớn lên ở Napoli, đặc biệt khi tôi còn bé, đó hoàn toàn là một tội lớn. Khi đó, tôi vừa bắt đầu tập luyện và thi đấu ở trường dạy bóng đá nơi tôi sống. Tôi muốn có đôi giày riêng. Khi ấy tôi chưa có đôi nào cả vì thậm chí mọi người còn không nghĩ là tôi có thể đá bóng ở đó. Tôi còn quá bé, quá nhỏ con.
 
À phải nói là lùn tịt!
 
Nhưng tôi không quan tâm. Tôi muốn đá bóng bằng mọi giá. Và thế là một ngày tôi đến trường dạy bóng đá với anh trai và chỉ được ngồi xem anh ấy. Nhưng tôi có một kế hoạch khác. Tôi muốn được có mặt trên sân và thế là tôi khóc lóc suốt cả ngày cho đến khi họ cho chơi bóng. Tôi đổ rạp xuống sân và làm như thể đã chết. Và cuối cùng, một huấn luyện viên nói: “OK! OK! Để cậu nhóc này đá 1 phút.”
 
Tôi nghĩ họ chỉ muốn tôi biến đi, vì họ để tôi ở sân với tất cả những đứa lớn hơn. Nhưng tôi đoán tôi đã chứng tỏ được mình có khả năng thi đấu. Tôi rất hạnh phúc, nhưng đã đến lúc tôi cần những đôi giày bóng đá thực sự. Mỗi ngày, tôi đều xin bố mua cho một đôi nhưng lúc này lại có hai vấn đề xuất hiện.
 
Thứ nhất là gia đình tôi chẳng dư giả gì. Frattamaggiore, nơi tôi lớn lên, còn rất khó khăn. Thời điểm đó, mọi thứ điều thiếu thốn. Việc làm thì khan hiếm và nhà tôi không giàu có nên gần như là bất khả thi để mua những đôi giày đắt tiền.
 
Điều thứ hai, tôi muốn một đôi giày thực sự đặc biệt, đó là R9s - đôi giày của thiên tài Ronaldo. Các bạn có nhớ chúng không? Màu bạc, xanh lam và vàng. Chúng mang tính biểu tượng. Ronaldo vừa thi đấu ở World Cup 1998 với đôi giày đó và đó là tất cả những gì tôi đã nói với bố.
 
“Bố ơi, làm ơn mua cho con đôi giày của Ronaldo đi.”
 
Mỗi ngày, đều bắt đầu bằng câu nói ấy.
 
“Làm ơn, bố ơi, đôi giày đó!”
 
Nghĩ lại thì ông ấy có khi đã muốn giết tôi vì cầu thủ duy nhất mà bố tôi luôn muốn nói đến chỉ có thể là Maradona. Tôi lớn lên cùng với những câu chuyện thần thoại về El Diego và sự vĩ đại của ông. Và tất nhiên ông ấy là huyền thoại thế giới.
 
Nhưng ở Napoli thì sao?
 
Ông ấy là một vị Chúa. Các bạn biết không, bố muốn tôi có đôi màu đen đơn điệu như của Maradona. Nhưng tôi nói “Không, bố không hiểu đâu. Ronaldo là vĩ đại nhất.”
 
Haha! Con xin lỗi bố! Xin lỗi, El Diego!
 
Bố tôi là một cổ động viên ruột của Napoli. Thời điểm đó Ronaldo đang thi đấu cho Inter và khiến Napoli phải khóc hận. Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Tôi không biết gì hơn ngoài những đôi giày. Và một đêm, hoàn toàn bất ngờ, bố bảo tôi “Đi nào, chúng ta đến cửa hàng.”
 
Tôi hỏi tại sao.
 
Bố nói “Chúng ta đi chọn giày cho con.”
 
Bố chắc chắn không có thêm tiền để chi tiêu. Nhưng bằng cách nào đó, ông đã mua cho tôi và tôi thì sẽ chẳng thể nào thể hiện được cho các bạn thấy cảm xúc lúc đó, khi đi bộ với bố trên phố và lùng sục tất cả các hiệu giày khắp thành phố để cho ra đôi giày đó.
 
Cửa hàng đầu tiên không có.
 
Cửa hàng thứ hai cũng không có.
 
Cửa hàng thứ ba có, nhưng không vừa cỡ với chân tôi. 
 
Chúng tôi đi khắp thành phố.
 
Hai bố con đi bốn hay năm cửa hàng gì đó. Tôi nhớ khi trời tối dần và tôi thì tin rằng chẳng còn hy vọng gì rồi. Cuối cùng, khi gần như toàn bộ các cửa hàng đã đóng cửa thì hiệu giày cuối cùng chúng tôi vào có đôi R9 và chúng vừa chân tôi.
 
Tôi biết chắc chắn rằng đó là một kỷ niệm sẽ đi theo tôi đến suốt cuộc đời và bố trả tiền rồi đưa hộp giày cho tôi. Món quà tuyệt vời nhất trong số những thứ tôi đã được nhận. Các bạn biết không, thật buồn cười vì giờ đây khi đã là một cầu thủ chuyên nghiệp, tôi nhận được rất nhiều đôi giày miễn phí và sau một thời gian nó mất đi toàn bộ ý nghĩa. Tôi không thực sự cảm thấy có gì đặc biệt từ chúng.
 
Nhưng đôi giày mà bố mua cho tôi… wow. Cảm giác thật khó tả khi xỏ chúng vào chân. Trong suy nghĩ của tôi lúc đó là OK, có thể là tôi bé, có thể nhà tôi nghèo và thậm chí tôi chưa giỏi nhưng… tôi đang đi đôi giày này. Thiên tài Ronaldo cũng đi đôi giống như thế và có thể một ngày nào đó, tôi có thể giỏi như anh ấy.
 
Tôi không đùa đâu, tôi lau đôi giày đó mỗi ngày. Chúng tôi thi đấu trên những mặt sân không phải hoàn hảo, rất nhiều đất cả bụi bẩn và sỏi đá. Vì thế mỗi khi về nhà, tôi sẽ lau giày với một chiếc khăn vì tôi biết bố đã phải hy sinh để mua chúng. Tôi đi đôi giày đó lâu đến nỗi mà các cửa hiệu đã dừng bán loại đó rồi đến một ngày khi chúng nát và rách, tôi đã khóc. Tôi thực sự đã khóc vì tôi đã giữ chúng rất cẩn thận. Với tôi, đó là một thứ bất khả xâm phạm.
 
Có thể tôi bị điên, cũng không biết nữa. Nhưng tôi luôn như thế, theo lời của gia đình. Mẹ kể câu chuyện khi tôi ở trường mầm non, bà đến đón và khi đó tất cả đám trẻ đều chơi với bộ đồ chơi Lego - bộ đồ chơi để xây những ngôi nhà, lâu đài mà bất cứ đứa trẻ nào cũng chơi - còn tôi ở đứng góc, sút và chạy khắp xung quanh. Mẹ không hiểu tôi đang làm gì và khi tiến lại gần, bà thấy tôi có một quả bóng làm từ giấy và tôi đang chơi một mình.
 
Có lẽ tôi phải làm bài tập về nhà trên đống giấy đó nhưng trong suy nghĩ của tôi chỉ có một thứ: Bóng đá.
 
Giấc mơ của tôi luôn là được thi đấu trong màu áo Napoli ở sân San Paolo. Với tôi không còn giấc mơ nào khác. Tôi không chơi bất kì một môn thể nào khác ngoài bóng đá. Tôi chẳng nghĩ về bất cứ thứ gì ngoài bóng đá. Nhưng khi tôi lớn lên và trải qua nhiều buổi tuyển quân với các đội trẻ - Inter, Torino, thậm chí cả Napoli - các tuyển trạch viên luôn nói với tôi cùng một điều.
 
Vâng, thực sự là họ không nói với tôi. Họ nói chuyện với cha tôi và sau đó ông truyền đạt lại với tôi. Luôn luôn là một lời phán giống nhau: “Chúng tôi thích cậu bé, nhưng nó quá thấp.”
 
Ở Italia, mọi người rất thẳng thắn thành thật như thế. Tất cả bọn họ loại tôi vì chiều cao. Sau khi CLB Torino nói với tôi điều đó năm tôi 14, có thể nói rằng tôi không còn muốn chơi bóng nữa. Tôi bảo gia đình rằng mình thật là vô dụng. Tôi quá thấp bé. Kỹ thuật, sức mạnh, tốc độ - bạn có thể tập luyện nhiều hơn và tiến bộ. Nhưng còn chiều cao? Bạn có thể làm gì được chứ? Tôi thức dậy vào mỗi buổi sáng với hy vọng tôi lớn phổng lên sau một đêm. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Thế nên tôi bảo bố “Không thể rồi, bố ạ.”
 
Nhưng ông nói “OK, vậy con định làm gì nếu không phải bóng đá?”
 
Và tôi suy nghĩ về điều đó rồi nói “Chết tiệt, con định sẽ làm gì nhỉ?”
 
Tôi tiếp tục chơi bóng ở trường dạy bóng đá tại địa phương. Và cuối cùng, Napoli đến và cho tôi một cơ hội khác khi tôi 15 tuổi. Có rất nhiều đứa trẻ đến ứng tuyển. Rất nhiều. Nhưng bằng lý do nào đó, tuyển trạch viên đã thấy được điều gì đó ở tôi và lựa chọn tôi. Khi tôi được vào học viện, đó là một điều không thể tin được vì gia đình tôi luôn là cổ động viên lớn của Napoli. Nhưng đám chúng tôi không thể đá quá nhiều trận khi còn bé. Thế nên vào thời điểm đó khi ở học viện, tôi luôn xin được làm một trong những cậu bé nhặt bóng để có thể đến sân San Paolo và đứng ở đường biên.
 
Cảm giác khi ở trong sân vận động và cảm nhận năng lượng như một người Naples… thật không thể nào diễn tả bằng ngôn ngữ được. Tôi nghĩ rằng nếu như mình chỉ có thể chơi một trận đấu trong màu áo Napoli một ngày nào đó, tôi cũng sẽ chết trong mãn nguyện.
 
Có một câu chuyện thật hài hước là trận đấu đầu tiên của tôi với đội 1 vào năm 2010 là chuyến hành quân đến Livorno. Với gia đình tôi, đó là một sự kiện lớn. Thật vinh dự khi là một đứa trẻ đến từ Frattamaggiore, thi đấu trong màu áo Napoli. Và tôi nhớ sau trận đấu, chúng tôi bay về nhà và bố đón tôi ở sân bay. Trên đường về, tôi nói với bố: “Có ai ở trong khu chờ con không ạ?”
 
Và bố bảo “Ồ không, không. Quá muộn rồi. Mọi người ai cũng tự hào nhưng muộn rồi và mọi người đều đã đi ngủ.”
 
Tôi bảo “Đi tiếp thôi bố.”
 
“Không, thực sự bố xin lỗi. Nhưng bố không muốn làm con thất vọng. Không có ai chờ con cả.”, bố tôi đáp lời.
 
Và rồi, chúng tôi trở về đến nhà và toàn bộ người trong khu đang chờ tôi trên phố, họ hát ca và bắn pháo hoa, họ tặng tôi một chiếc bánh đặc biệt. Thật không thể tin được. Nhìn gương mặt mẹ tôi mới thấy thật tuyệt vì bà ấy cuồng nhiệt với bóng đá hơn tất thảy mọi cậu bé. Tôi bước vào nhà và thấy mẹ đang xem phần quay lại trận đấu của Napoli. Bà hét vào màn hình TV và tôi nói “Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Nó đã diễn ra rồi mà!”
 
Napoli là máu xương của chúng tôi. Và tôi nợ câu lạc bộ mọi thứ vì họ ở bên tôi trong những thời điểm khó khăn. Sau màn ra mắt vào năm 2010, tôi bị gửi cho mượn 2 năm ở Foggia và Pescara ở Serie C và Serie B.
 
Ở Foggia, tôi được dẫn dắt bởi một người cá tính thực sự, ngài Zdeněk Zeman. Tôi biết ông là một người cực kỳ sôi nổi và đòi hỏi rất nhiều ở các cầu thủ. Nhưng thực sự hài hước vì ông giống như một người bước ra từ một thước phim cũ vậy. Ông gọi tất cả cầu thủ vào trong văn phòng của mình và họ sẽ được đứng lên chiếc cân cũ vào mỗi buổi sáng. Còn ông ấy thì hút thuốc như một cái ống khói. Thế nên mỗi khi bạn mở cửa, căn phòng sẽ toàn khói trắng. Bạn khó mà hít thở được bình thường. Cảm giác như ở Milan vậy. Rồi một ngày tôi bước vào và nói “Huấn luyện viên, ông có nghĩ rằng mình nên ngừng hút thuốc khi chúng tôi vào không?”
 
Ông ấy suy nghĩ trong một giây. Sau đó nhả ra một làn khói và nói “… khi đó cậu có thể ra ngoài.”
 
Tôi yêu quý ông ấy. Mối quan hệ của chúng tôi rất tốt đẹp. Ông ấy thực sự tin tưởng tôi và có lẽ chỉ có con người cá tính như ông ấy mới tin tưởng tôi khi đó. Tôi ghi 18 bàn trong mùa giải ấy và khi ngài Zeman được Pescara mời về trong mùa giải sau, Napoli cũng để tôi đi theo ông. Đó là một thời điểm rất, rất quan trọng. Và cũng là một năm rất, rất quan trọng vì tôi gặp người bạn đời của mình, Jenny, trong năm đó.
 
Nếu các bạn hiểu về miền Nam nước Ý, bạn sẽ không bất ngờ khi tôi gặp Jenny qua anh họ của cô ấy - người đi học cùng tôi ở Frattamaggiore. Ở nơi tôi xuất thân, tất cả mọi người đều biết nhau. Ngay lập tức, tôi muốn được ở bên cô ấy. Vấn đề là tôi đang sống cách 250 cây số ở Pescara.
Tôi nói “Hãy đến với anh.”
 
Nhưng lại phải nói rằng, nếu các bạn hiểu về miền Nam nước Ý thì bạn sẽ biết những gì cha mẹ cô ấy nói về điều đó. Họ không muốn để cô ấy theo tôi. Không, chẳng có cơ hội nào hết. Vì thế, động lực của tôi trong mùa giải ấy tăng lên gấp đôi. Tôi phải thuyết phục bằng được Napoli đưa mình trở lại để tôi có thể sống với giấc mơ được thi đấu cho câu lạc bộ và cũng để được ở cạnh Jenny.
 
Mùa giải đó, tôi dường như không thể bị ngăn cản. Tôi ghi 19 bàn và sau khi mùa bóng kết thúc, tôi gặp ngài Mazzarri - huấn luyện viên của Napoli. Ông ấy nói “Nếu cậu muốn có một chỗ đứng ở đây, cậu phải tự mình chinh phục nó.”
 
Và tôi nhớ mình đã trả lời “Không vấn đề gì. Kể từ khi tôi lớn lên, chẳng có ai cho tôi miễn phí cái gì cả.”
 
Thực sự, không có gì có thể ngăn tôi lại. Tôi giành được vị trí của mình. Đầu mùa giải đó, tôi ghi bàn thắng đầu tiên ở San Paolo trước Parma và cảm xúc thật đặc biệt vì tôi vừa mới biết rằng vợ tôi đang mang thai đứa con đầu lòng. Tôi chụp lấy trái bóng và nhét vào trong áo như để dành cho cậu con trai tôi. Tôi nhớ khi đó các khán giả đang hát vang tên tôi.
 
Bạn không thể nào viết về cảm giác đó được. Đó là điều bạn chỉ có thể cảm nhận từ trong chính trái tim mình.
 
Từ đó đến nay đã 6 năm khoác chiếc áo này, và tôi vẫn vẹn nguyên cảm xúc khi ghi bàn thắng đầu tiên cho Napoli. Với tôi nó có ý nghĩa rất lớn bởi tôi rất tự hào khi được sinh ra ở thành phố này. Các bạn biết đấy, tôi đã nghe một vài người nói những điều không hay về Napoli và điều đó khiến tôi rất thất vọng vì họ chẳng biết gì về thành phố cả. Với tôi, đây là thành phố tuyệt vời nhất thế giới. Và nếu các bạn không tin, hãy nhìn đồng đội của tôi. Hãy nhìn xem có bao nhiêu người ở lại đây thay vì chuyển tới những câu lạc bộ lớn hơn. Nhiều người đã ở đây 3 hay 4 mùa giải và họ không muốn rời đi nữa. Đội trưởng của chúng tôi, Marek Hamšík - chàng trai người Slovakia, anh ấy đã ở đây 11 năm. Tôi hỏi các đồng tại sao lại muốn ở đây và họ nói “Tôi yêu thành phố này, tôi yêu cuộc sống tại đây, tôi yêu các cổ động viên.”
 
Vì thế nếu có ai đó nói những điều không hay về Napoli, họ cần phải tỉnh lại ngay. Ngay cả Chúa cũng yêu nơi này cơ mà. Và tất nhiên, ý tôi Chúa ở đây là ngài Maradona.
 
Mục tiêu duy nhất của tôi bây giờ là giành chức vô địch quốc gia. Thật đau lòng khi không thể tham dự World Cup cùng đội tuyển Italia. Không gì có thể diễn tả sự thất vọng ấy. Nó vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng tôi phải khép lại điều đó và tập trung vào mục tiêu giành scudetto đầu tiên trong đời với Napoli. Tôi muốn làm điều đó cho thành phố của mình, cho khu phố, cho bạn bè, cho gia đình và cho con tôi.
 
Mỗi lần thi đấu ở San Paolo, tôi lại sởn da gà bởi nơi ấy có ý nghĩa rất lớn với gia đình tôi và tôi nghĩ về những điều mà bố đã hy sinh suốt những năm tháng qua để nuôi dưỡng cậu con trai của mình. Tôi không biết bố đã phải làm những gì để có tiền mua cho tôi đôi giày đó nhưng tôi biết, đó là cả một sự vất vả. Sự hy sinh đó đã khởi đầu cho mọi giấc mơ. Và bây giờ mỗi khi bước đi trên sân vận động của quê hương, tôi luôn cảm thấy sởn gai ốc vì tôi tin “Đây là nơi mà cầu thủ vĩ đại nhất thế giới đã từng thi đấu. Đây là nơi Maradona đã từng thi đấu.”
 
Bây giờ khi tôi đã lớn hơn và nhận thức trong quá khứ mình từng nói gì, với tất cả sự trân trọng dành cho Ronaldo, tôi phải hối hận và nói rằng Maradona mới là cầu thủ vĩ đại nhất.
 
Ronaldo, anh có một đôi giày thật tuyệt vời. Anh là một thiên tài. Anh là nguồn cảm hứng của tôi. Nhưng tôi là một người con của Naples và tôi phải nói rằng chỉ có một vị vua duy nhất, tên của ông ấy là Diego.
 
Lược dịch từ bài viết Even God Loves Napoli trên ThePlayers’s Tribune.

CG (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Đêm huyền ảo ở Munich

Thật không tưởng và kỳ lạ, nhưng giờ tôi có thể nói với bản thân mình, ‘Chúa ơi, thì ra cảm giác vô địch là thế này! Tôi luôn luôn tự hỏi nó sẽ như thế nào, nhưng giờ tôi đã biết rồi!’.

Pep Guardiola gia hạn với Man City: Ai buồn, ai vui?

Lại một lần nữa trong những ngày tháng 11, Pep Guardiola lại quyết định gia hạn hợp đồng với Manchester City sau 2 lần gia hạn trước đó vào năm 2020 và 2022. Bản hợp đồng mới cho phép Pep gắn bó thêm 2 năm với đội chủ sân Etihad và đánh dấu cột mốc tròn 1 thập kỷ chiến lược gia vĩ đại này dẫn dắt nửa xanh thành Manchester.

Rodri: "Có nhiều thứ bạn sẽ không thể học được qua trường lớp mà phải tự chiêm nghiệm theo thời gian"

Khôn khéo trong cách ăn nói, kín đáo trong phong cách ăn mặc, là một người có học thức khi đã tốt nghiệp đại học và một cơ thể không dính một hình xăm... Có thể nói Rodri giống như một "cánh chim vừa lạ, vừa đặc biệt" trong thế hệ các cầu thủ đang thi đấu ở bóng đá hiện đại. Và ở cuộc phỏng vấn với Esquire, chúng ta sẽ có dịp hiểu nhiều hơn về con người và lối suy nghĩ của Rodri - cầu thủ đang chơi cho Man City vừa đoạt được danh hiệu Quả bóng vàng năm 2024.

Nghịch lý Vinícius Júnior

Vinícius Júnior đã thất bại trong cuộc đua Ballon d’Or vào tháng trước, nhưng bạn hãy thử nói với người hâm mộ Real Madrid rằng anh thực sự không xứng đáng giành Quả Bóng Vàng mà xem. “Vinícius, Ballon d'Or,” đám đông khán giả tại Santiago Bernabeu đã hát đi hát lại câu này vào hôm thứ 7, khi tiền đạo người Brazil lập hattrick trong chiến thắng 4-0 của Madrid trước Osasuna.

Luis Nani: Cuộc đời xoay trong những điệu santo

Gần 40 tuổi, thay vì lựa chọn nghỉ hưu ở những bãi biển xinh đẹp, Nani vẫn tiếp tục chơi bóng. Chẳng quan trọng là Manchester United lừng danh thế giới, Valencia đình đám một thời hay Sporting Lisbon giàu truyền thống, chỉ cần được ra sân và cống hiến, như thế là đủ mãn nguyện đối với ngôi sao người Bồ Đào Nha.

Ruben Amorim: "Tôi sẽ làm tất cả để đưa Man Utd trở về vị thế của mình"

Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.

Ayoze Perez: Sau cơn mưa mù là nắng ấm

Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.