Vào tháng 1 năm 2001, Newell’s Old Boys đã muốn đăng ký cái tên Messi với Liên đoàn bóng đá Argentina. Ở Argentina, những cậu bé không bắt buộc phải có giấy phép nếu chưa đủ 13 hoặc 14 tuổi. Cậu sẽ chơi cùng họ cho đến hết mùa đông. Nếu cậu đăng ký là thành viên của Newell’s Old Boys, Barca bắt buộc phải tốn phí chuyển nhượng.
“Đã có một cuộc thảo luận diễn ra để bàn về việc liệu chúng ta có thể lao vào một vụ tranh chấp với Newell’s Old Boys về hợp đồng của cậu bé ấy hay không,” Parera nói.
“Không thể biết chắc được cậu bé có thể đến với Barca miễn phí, hay thậm chí là không chắc là cậu bé có giấy tờ gì phù hợp. Tôi không thể nói trước được vào hôm nay, nhưng trong giai đoạn của tôi ở đây [cương vị của một Giám đốc, từ 1976-2003], những giấy tờ từ Nam Mỹ thường không bao giờ đáng tin.”
Nếu không có giấy tờ đàng hoàng, FIFA có thể sẽ tiến hành xử phạt. Lúc ấy, Messi sẽ chịu một trở ngại lớn, cậu không thể thi đấu cho Barca mặc dù có ký hợp đồng với họ. “Hoàn cảnh rất phức tạp,” Parera bình luận. “Sự thật là câu lạc bộ đã từ chối ký hợp đồng, nhưng gã Joan Lacueva cứ khăng khăng muốn giữ cậu bé lại đến mức thiếu điều làm loạn.”
*****
Lacueva đã rất kiên quyết. “Các ông không hiểu gì về bóng đá hết,” Ông rít lên. “Lịch sử sẽ phán xét các ông.” Minguella đứng về phía Lacueva, đe doạ rằng sẽ mang Messi đến đội bóng khác nếu Barca không đồng ý với cậu bé.
Cuối cùng, Lacueva, người đã mất vào năm 2014, cũng chiếm phần thượng phong. “Nếu không có sự kiên cường của gã thì câu trả lời đã là không,” Parera tiếp tục. “Gã giống như người cha của Messi ở Barca – bên cạnh Minguella và Horacio Gaggioli – nhưng không ai nhận ra được điều đấy.”
Vậy là Gaspart đã đưa ra cái gật đầu về phía đứa em họ của mình, Francisco Closa, Phó chủ tịch trong nhiệm kỳ của ông, để hoàn tất hợp đồng của Messi. Gaspart thường biện hộ rằng đó mới chính là giây phút quyết định cho trường kỳ về Messi chứ không phải cái “hợp đồng giấy ăn” kia, thứ đã trở thành một câu chuyện nổi tiếng ở Barca.
“Tôi không phải là luật sư, nhưng nếu Messi lật kèo và nói rằng cậu ta không muốn đến Barcelona nữa và chúng tôi phải đến toà cùng ‘mảnh giấy ăn,” thì ôi chao, khó mà thuyết phục được quan toà rằng cậu bé 13 tuổi đã đồng ý thi đấu cho Barcelona chỉ vì cậu đã ký vào tờ giấy ăn. Đó là một giai thoại dễ thương, nhưng về thực tế thì người đã thương thảo với Messi chính là Francisco Closa.”
Nhưng vẫn còn đó những rắc rối. Khi Messi và gia đình đang trú ở khách sạn một vài tuần nhằm chuẩn bị trở vào một căn hộ và chờ bản hợp đồng hoàn tất – câu lạc bộ đã thất bại trong việc trả chi phí điều trị hóc-môn cho cậu bé. Việc đó thật đáng xấu hổ. Lecueva đã không thể trả đủ cho lượng thuốc đầu tiên, chi phí lên đến gần 2,000 Euro, và ông thì cháy túi (ông phải ứng trước rồi câu lạc bộ sẽ trả lại số tiền).
Vào ngày 1 tháng 3 năm 2001, Lacueva đã đến gặp Messi ở một khách sạn để tiến hành thương thảo. Luật sư hai bên và Closa cũng sẽ ký vào bản hợp đồng. Để nó trở thành chính thức, câu lạc bộ cũng yêu cầu thêm một vị Phó chủ tịch nữa ký vào đó. Vai trò này được giao cho Brugueras, một người hoài nghi Messi.
Trong một thoáng nóng giận, ông đã từ chối ký tên và xé toạc bản hợp đồng. Tuy nhiên câu lạc bộ vẫn tôn trọng bản hợp đồng ấy, mặc dù câu chuyện vẫn chưa đi đến hồi kết.
****
Liên đoàn bóng đá Catalan đã cấp cho Messi một giấy “chứng minh thư” vào ngày 1 tháng 3 năm 2001. Cậu bé có thể thi đấu những trận đấu trong chính thức hoặc giao hữu ở Catalan nhưng không được tham gia bất kỳ giải đấu nào của Tây Ban Nha. Vấn đề ở đây là Newell’s Old Boys đã trì trệ trong việc chuyển giao những văn bản chuyển nhượng quốc tế của Messi.
Vài tuần sau, ở trận đấu chính thức thứ hai cho Barca, Messi đã bị gãy chân khi đối đầu với vùng Ebre thuộc nội bộ Catalan. Khi trở lại sau vài tháng dưỡng thương, cậu bé lại gặp vấn đề dây chằng mắt cá. Đó là vấn đề về xương khớp và cơ thể. Ở nhà, đang xảy ra những chuyện không hay. Gia đình cậu cảm thấy bế tắc.
Anh trai của Messi, Matias, cảm thấy nhớ cô bạn gái ở quê nhà Argentina. Em gái của cậu, Maria Sol, đang bị bắt nạt ở trường học, bọn học trò gọi cô bé là “sudaca,” một từ miệt thị để chỉ dân di cư Nam Mỹ ở Tây Ban Nha, và không thể thích ứng với tiếng Catalan, loại ngôn ngữ có sự tương đồng với tiếng Pháp nhiều hơn là Tây Ban Nha và được sử dụng phổ biến trong những trường học ở Catalonia.
Gia đình buộc phải chia cắt, một nửa quay trở về Argentina vào mùa hè năm 2001. Sau kỳ nghỉ cùng gia đinh ở quê nhà, Messi cùng bố, Jorge, lên đường trở lại Barcelona. Chàng trai trẻ Messi quyết định đương đầu với thách thức.
“Hành động đó chứng minh tình yêu của Messi dành cho bóng đá nó lớn hơn tất cả,” Llorens nói. “Cậu ấy muốn chơi bóng hơn là sống cùng gia đình. Cậu ấy từ bỏ mọi thứ. Điều đó cho thấy cậu bé thật sự rất can đảm.”
Lại một kỳ kiểm tra nữa đến vào tháng 8 năm 2001. Messi phải trở lại từ Rosario và vừa kịp lúc, thế nhưng cậu vẫn không thể chơi những trận đấu trên toàn cõi Tây Ban Nha chỉ vì sự dùng dằng của Newell’s Old Boys. Vấn đề này, FIFA lại không giải quyết.
Cũng năm 2001, Barcelona có Giám đốc điều hành mới là Javier Perez Farguell. Ông ấy cảm thấy sốc khi nhìn thấy mức lương mà Messi nhận vào một mùa là 100 triệu pê-sô (tương đương 600,000 EURO) mặc dù cậu bé chỉ thực nhận dựa vào số trận ra sân chính thức. Ông quyết định mạnh tay, cắt giảm lương của Messi xuống còn 20 triệu pê-sô một mùa.
****
Các bên bắt đầu nhảy vào đàm phán. Có nghĩa là ở bên thứ ba, Real Madrid, đang vươn đôi cánh Kền Kền chờ đợi nếu cuộc đàm phán thất bại; Jorge Valdano, Giám đốc thể thao của đội bóng, đã xác nhận rằng sẵn sàng chi trả lương 20 triệu pê-sô hoặc hơn cho một mùa, dựa theo bài viết cảu Balague.
Cuộc gặp gỡ rơi vào bế tắc. Những người đại diện của Messi chưa sẵn sàng để chấp nhận một mức lương mới. Cuộc thương thảo này là không khả thi.
“Cậu ta đang nghĩ mình là ai, Maradona à? Dẹp chuyện đó đi và cho cậu ta về Argentina,” một trong những người đứng đầu đội bóng lên tiếng.
“Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đến Madrid,” một người đại diện của Messi phản pháo. Cuối cùng, các bên đều chịu nhùn chân và cuộc đàm phán dần đi vào ổn thoả.
Jorge Messi sẽ được nhận khoảng 3,900 Euro một tháng cho công việc của ông. Đứa con trai sẽ nhận lương phụ thuộc vào số lần ra sân, kết quả và đẳng cấp mà cậu thể hiện, kèm theo là một quyết định chưa có tiền lệ, cậu bé có thể nhận thêm một khoản tiền nếu cậu trở thành cầu thủ của Barcelona B, theo quyển sách Barcargentinos của Roberto Martinez tiết lộ. Cuộc đàm phán khác đã được xúc tiến vào ngày 5 tháng 12 năm 2001.
Vẫn còn đó một vấn đề chưa được giải quyết – phạm vi được chơi bóng của Messi. Cuối cùng, vào ngày 15 tháng 2 năm 2002, tròn hai năm kể từ lúc Minguella nhận được bản video ghi lại đôi chân của Messi trong hộp thư của ông, FIFA đã trao cho Barca một ân huệ, giúp Messi trở thành cầu thủ thuộc sở hữu hoàn toàn của câu lạc bộ.
Miguella đã đóng khung một bản copy lại phiếu xác nhận của Messi ở năm 2002, hắn treo nó bên cạnh “hợp đồng giấy ăn” bên trong căn phòng làm việc của mình.
Vào ngày 17 tháng 2 năm 2002, Messi đã ra mắt trận đấu vô địch quốc gia đầu tiên đối đầu với Esplusgues de Llobregat. Cậu ra sân ở hiệp hai và ghi ba bàn thắng. Những gập ghềnh đã qua đi, nhưng cậu bé 14 tuổi vẫn còn đó một chặng đường của riêng mình để trở thành vĩ đại.
Nguồn:
Richard Fitzpatrick. Capturing the Atomic Flea (Inside the Deal That Took Lionel Messi to Barcelona). Bleacher Report.
PHƯƠNG GP (TTVN)