Leo Messi giúp người Mỹ gắn kết tình cha con

Tác giả Trên đường Pitch - Thứ Bảy 23/09/2023 09:40(GMT+7)

Trên đường Pitch xin giới thiệu bài viết của một người cha, trọng tài nghiệp dư trên ESPN - về cái cách Messi giúp ông gắn kết với người con trai ở tuổi teen nổi loạn.

 

Quan sát con cái lớn lên là bài tập chấp nhận những điều bí ẩn.

Cụ thể khi con bạn còn nhỏ, bạn dễ dàng biết mọi thứ về chúng. Trẻ sơ sinh vốn không biết giữ bí mật mà! Đến lúc mới biết đi, chúng cũng chưa thể nuôi dưỡng cuộc sống nội tâm… Nhưng dần dần nhanh chóng, trẻ em trở thành những cô cậu tuổi teen; mà tuổi teen thì lắm lúc còn thấy xa lạ với chính mình. Khi ấy, những đứa trẻ mà bạn dù vẫn còn ngửi thấy mùi tóc xanh, bỗng chốc thu mình vào vũ trụ của riêng chúng, vừa khép kín, vừa vô hạn.

Hai đứa con trai của tôi cũng vậy, lần lượt 17 và 15 tuổi. Từ thân quen, chúng trở thành những bí ẩn lớn, là thách thức đối với tôi trong việc cố gắng thấu hiểu.

Con trai lớn Charley của tôi còn mắc bệnh tự kỷ, nên cảm xúc rất thất thường. Cảm xúc thực sự của nó luôn bị che khuất đam mê sách, biên kịch và xe lửa.

Con trai thứ Sammy thì dễ đọc vị ơn. Cậu bé như thể phiên bản mới và cải tiến của tôi. Trong nhiều năm trời, tôi luôn có thể biết chính xác nó đang nghĩ gì, bởi tư duy của nó rất giống tôi.

Hầu hết mọi khi chúng tôi nghĩ về bóng đá.

Trò chơi này thực tế đã ám ảnh chúng tôi vì từ đầu tiên Sammy nói được trên đời chính là “quả bóng”. Tôi đã “huấn luyện” cậu bé chơi bóng trong suốt hơn một thập kỷ, để rồi ngày nay, nó cũng chính là một trong những trợ lý khi tôi làm công tác trọng tài. Cùng nhau, chúng tôi đã xem hàng trăm trận đấu. Cứ mỗi sáng thứ bảy là lại dõi theo vòng quay của bóng đá châu Âu, xem từ những trận đại chiến giữa Liverpool và Man City, đến cả những cuộc đối đầu ít tên tuổi như Burnley gặp Wolves.

Song gần đây, những thú vui khác đã len lỏi vào tổ hợp sở thích ngày một mở rộng của thằng bé. Đồng thời, là những ham muốn và mối lo của tuổi vị thành niên.

Hai bố con đã đồng thuận rằng từ mùa giải tới, cậu nhóc sẽ chơi bóng dưới sự dẫn dắt của một HLV mới, vì nó cần sự đổi mới để học hỏi một cách đa dạng hơn. Vì thế, tôi biết rằng chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ phải trải qua những buổi sáng thứ Bảy xem bóng đá một mình.

Tôi đã tự nhủ rằng những phân ly như vậy là lẽ tự nhiên trong quá trình lớn lên của những đứa trẻ, và thực chất, bố và con vẫn rất yêu thương, gắn bó với nhau. Dẫu vậy, vẫn thật đau lòng khi nhìn chú chim non lìa tổ, hướng về chân trời mới…

Nhưng ngay lúc đó, Lionel Messi cập bến Miami! Chúa ơi, đó là cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử và cậu ấy sẽ chơi bóng ngay gần nơi chúng tôi ở!

Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định: Sẽ là bất cứ điều gì có thể để tận mắt xem Messi trình diễn cùng Sammy. Tôi thậm chí không thể giải thích chính xác nỗi phấn khích của mình trong những ngày chuẩn bị (thu xếp cả tiền bạc lẫn thời gian) và chờ đợi ấy.

Cơn cuồng say Messi lúc đó đang lây lan khắp nước Mỹ, và tôi thực sự đã làm mọi cách để săn vé. Dò rất kỹ lịch thi đấu của Inter Miami, để có xác suất mua được vé cao, tôi nhắm đến một chuyến làm khách: cuộc hành quân đến sân của Los Angeles FC vào ngày 3/9 - vừa đẹp để con tôi có một ngày tạm biệt mùa Hè. Dù thế, vẫn rất khó khăn. Tôi đã thật may mắn mới săn được hai ghé ở hàng đầu của North Stand (khán đài phía Bắc), dù phải ngồi chung với hội… ultras của đội chủ nhà.

“Vé hiếm lắm, sao bố săn được hay quá vậy?!”, con trai tôi ngạc nhiên khi tôi bảo chúng tôi sẽ đi xem Messi thi đấu. Thật quá khó để giải thích cặn kẽ những nỗ lực của tôi, cũng như chuyện một người bố đang cố gắng níu kéo một cậu nhóc tuổi teen bước ra khỏi vòng tay của mình.

Chúng tôi đi sớm để trải nghiệm vài ngày du lịch tuyệt vời ở LA, để rồi Chủ Nhật cuối cùng cũng đến.

Sáng hôm đó, Sammy và tôi mất hàng giờ liền để… bị sóng đánh mạnh khi tắm biển ở Santa Monica. Rồi đến tối, chúng tôi lại chìm trong cơn sóng phấn khích khác: cả biển người tràn ngập trong những con đường dẫn đến sân, để xem cầu thủ vĩ đại nhất chơi bóng.

Sammy ngồi sát mặt cỏ để chứng kiến Messi thi đấu

Messi tiến vào sân rồi. Người khổng lồ, siêu anh hùng trong vóc dáng nhỏ bé và bộ đồ toàn màu hồng. Và rồi tôi tựa vào Sammy, chỉ tay về Messi như hình ảnh mà tôi luôn mơ ước. Thằng bé cũng đáp lại tấm thịnh tình của cha bằng một cái gật đầu và đóng giả một đứa nhóc non nớt cần bố mình chỉ dạy.

Sau đó tiếng còi vang lên. 3252, hội ultras của chủ nhà có vẻ đang kìm nén. Họ tỏ ra vờ đi sự hiện đại của cầu thủ hay nhất mà hành tinh này từng chứng kiến. Nhóm này cứ thế mà đánh trống, vẫy cờ, cất vang những bài hát của LAFC và tất nhiên rồi, không quên chửi bới, lăng mạ các cầu thủ Miami.

Nhưng phần còn lại của cầu trường thì khác - bao gồm cả các khán giả bình thường của LAFC. Tất cả đều không thể che giấu tình yêu và sự ngạc nhiên của họ khi tận mắt chứng kiến Messi. Cảm xúc và phản ứng của mọi người thăng trầm thêm từng bước di chuyển của El Pulga, như thể thủy triều theo sự huyền ảo của mặt trăng.

Trong đám đông đó, có cả người bình thường lẫn những gương mặt nổi tiếng. Hoàng tử Harry kìa! Leonardo DiCaprio! Selena Gomez! Nhiều tiếng hô như thế vang lên, nhưng tất nhiên, họ không phải nhân vật chính. Thậm chí có cảm giác mọi người còn không bận tâm chú ý đến sự vĩ đại của Sergio Busquets và Jordi Alba. Hệt như việc các du khách thường đổ xô đến bảo tàng Lourve để xem tranh Mona Lisa mà không bận tâm đến chiếc bè của Medusa và tượng nữ thần tự do phiên bản gốc vậy.

 

Nhưng thưởng thức bức tranh tuyệt tác về Messi không phải là điều dễ làm, nó đòi hỏi tính kiên nhẫn. Hầu hết mọi người đều muốn một màn tỏa sáng chói lọi và không gián đoạn. Nhưng thực tế, cái bạn nhận được sẽ là hình ảnh Messi trông lạc lõng trong một khoảng thời gian dài của trận đấu. Khi ấy, anh như thể một người đàn ông lang thang trong khu ẩm thực mà không chắc mình muốn ăn gì cho bữa trưa. Nhưng rồi luôn như vậy: ở khoảnh khắc chủ chốt, anh sẽ nhìn thấy chìa khóa chiến thắng từ lăng kính đặc biệt của mình; sẽ xuất hiện ở nơi cần kíp nhất và sẵn sàng tạo nên điều tuyệt hảo từ con số 0.

Messi bỏ lỡ một vài cơ hội đầu trận, và những tình huống đó sẽ được thủ môn John McCarthy của LAFC kể cho con cháu mình trong tương lai (anh này sau trận thậm chí còn xin đổi áo với Messi để làm bằng chứng!).

Messi rốt cục không ghi bàn trong trận đấu này, nhưng anh vẫn làm những việc của Messi!

“Làm sao anh ấy biết có người ở đó?”, Sammy hỏi tôi về một trong hai kiến tạo của El Pulga trong trận đấu này - một đường chọc khe tuyệt mỹ giúp Alba từ góc khuất băng lên đối mặt thủ môn. Và tôi không thể diễn tả điều đó khiến mình hạnh phúc thế nào đâu! Cậu con trai tuổi teen của tôi tựa vào người bố và hào hứng trò chuyện một cách say mê. Thậm chí nó không để ý đến điện thoại nữa, một điều khó tin với bọn trẻ bây giờ. Lần duy nhất nó rút điện thoại ra là để chụp một bức ảnh kỷ niệm. Trong tấm hình, nó cười tươi như một đứa trẻ thơ!

Tôi nhìn vào đồng hồ mà chỉ mong thời gian trôi thật chậm. Giờ nghỉ hai hiệp trôi qua nhanh như thể một mũi tên. Nhưng không sao cả, chúng tôi đã quá hạnh phúc với từng khoảnh khắc: Chứng kiến Messi ăn mừng bàn mở tỷ số của Miami ngay gần sát mình; nghe tiếng “bụp”, “bụp” của quả bóng, rồi sự bùng nổ của cầu trường khi cậu ấy kiến tạo hai bàn còn lại. “Messi! Messi! Messi”, tiếng đồng thanh của đám đông làm ù hết cả tai chúng tôi.

 

LAFC gỡ lại được một bàn ở phút bù giờ hiệp hai, và như được khuyến cáo trước đó, hai bố con nhanh chóng lấy áo trùm đầu lại để đón… màn ăn mừng truyền thống của ultras 3252: Một “thác” bia từ đỉnh khán đài đổ ập xuống đầu, và đáp lại, Sammy đã uống một ngụm trong tiếng cười khoái trá.

“Đó là ngụm bia đầu tiên con từng uống phải không”, tôi hỏi.

“Tất nhiên là không rồi, thưa bố” - nó láu cá trả lời.

Thì ra cậu bé ngoan đã lén uống bia trước tuổi vị thành niên. Nó đã lớn, đã đến tuổi làm nhiều điều tinh nghịch và biết cách giữ bí mật với bố mẹ. Đó là một trong những điều sẽ diễn ra giữa chúng tôi kể từ lúc này. Sự thật là gia đình nào phải đối mặt và xử lý những điều phức tạp ấy.

Nhưng cũng có một sự thật khác, là vào một ngày Chủ nhật của tháng 9 năm 2023, tôi và Sammy đã bơi dưới biển và xem Lionel Messi thi đấu với sự gắn bó và niềm vui thuần khiết nhất. Để rồi dù sau này, dù quỹ đạo giữa chúng tôi có thay đổi và khác nhau đến tận đâu, những sự gắn kết tương tự vẫn có thể được tạo ra. Thậm chí nếu một ngày không còn có thể chia sẻ điều gì khác với nhau, chúng tôi vẫn có thể chia sẻ kỷ niệm đó và nói về nó mãi mãi.

 

Tiếng còi mãn cuộc đã vang lên rồi.

“Con xem vui không?”, tôi hỏi. Con trai gật đầu và ôm lấy tôi. “Tốt, bố cũng vậy”.

Chúng tôi theo dõi các cầu thủ bước khỏi sân, khi phần còn lại của khán đài sớm trống rỗng vì người ta còn bận lao vào các cuộc vui. Chúng tôi thì khác. Hai cha con cùng đứng nhìn ra bãi cỏ, dưới những vệt đèn cuối cùng trong một đêm may mắn ở Los Angeles.

Cuối cùng cũng phải di chuyển thôi, nhưng Sammy bảo: “Chúng ta có thể nán lại lâu hơn chút nữa không?”.

Tôi ngạc nhiên nhìn nó. Trong khoảnh khắc, tôi thấy ở con trai cả sự thơ dại lẫn trưởng thành. Nó đây rồi, người đàn ông không muốn rời khỏi bố.

Trần Thuận (dịch từ bài viết của Chris Jones trên ESPN) 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Artem Dovbyk: Từ miền đất dữ tới thiên đường

Một mùa Hè đầy phần khích sẽ chờ đón Artem Dovbyk tại nước Đức trong kỳ EURO 2024 năm nay, bên cạnh danh hiệu Vua phá lưới La Liga (Pichichi) mà chân sút người Ukraine đang có được phần nào lợi thế trước những Bellingham, Lewandowski hay Alexander Sorloth… Quay trở lại quãng thời gian hơn một năm về trước, sẽ chẳng ai tin rằng ngôi sao thuộc biên chế Ukraine có thể vượt qua những hiểm nguy từ khói lửa chiến tranh để tìm tới đỉnh cao như hiện tại.  

Lucas Perez: Người viết truyện cổ tích xứ Galacia

Tự bỏ ra 493.000 euro để phá vỡ hợp đồng với Cadiz, chấp nhận từ bỏ giấc mơ La Liga để quay về chiến đấu cùng đội bóng quê hương Deportivo ở giải hạng ba, tiền đạo người Tây Ban Nha có thể sẽ không bao giờ trở thành một ngôi sao xuất sắc nhất. Nhưng trong những câu chuyện cổ tích của thành phố La Coruna, chắc chắn sẽ luôn tồn tại một cái tên - Lucas Perez.

Declan Rice: Chiến binh, nhạc trưởng & nhà thông thái

Vào một buổi chiều thứ Hai tại sân tập của Arsenal ở London Colney, Declan Rice đang xem qua những đoạn clip do The Athletic tổng hợp và suy ngẫm về quá trình phát triển của mình kể từ khi chia tay West Ham để gia nhập The Gunners với mức phí chuyển nhượng 105 triệu bảng Anh – con số cao kỷ lục trong lịch sử CLB – vào mùa hè năm ngoái.

Edin Terzic sẽ trở thành Jurgen Klopp 2.0 của Dortmund?

Mùa giải 2022/23, Edin Terzic không thể giúp Borussia Dortmund vô địch Bundesliga như cách Jurgen Klopp đã từng, tới mùa 2023/24, Terzic có cơ hội lên ngôi quán quân tại Champions League – vị trí mà Klopp từng đến rất gần, nhưng chưa được chạm vào vinh quang cùng CLB vùng Ruhr.

Harry Kane: Sao phải cúi đầu?

Harry Kane đã làm quá nhiều thứ: cống hiến những năm tháng đẹp nhất cho đội bóng thời niên thiếu, đã làm tốt phận sự với đội bóng mới, là một con én không thể tự mang xuân sang. Cánh chim ấy có quyền tiếp tục bay trên hành trình của nó và phớt lờ những châm biếm của người đời.